Đường Nguyệt Lam ngồi kế bên cháu trai, nghe lời rầu rỉ kia liền bật cười thành tiếng, còn giả vờ trêu chọc:
“Đợi con cưới con bé về rồi, con sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa đâu.”
Hàn Thiên Nhược ngay lập tức phản vệ:
“Không có con thì không có cháu cho mọi người đâu.
Cho nên hãy xem trọng con đi.
Tâm tình tốt con sẽ sinh một đôi long phụng, tâm tình xấu sẽ sinh một đôi phụng long.”
Gia đình Âu Dương gia: “…” Rồi khác nhau chỗ nào.
Mặc Âu đang cầm hai chiếc bánh ngọt thở dài ngao ngán.
Đúng là hết nói nổi.
Tử Vân Chung nhìn Mặc Âu khó xử, biết cô là bạn bè thân thiết với Tử Hạ, lại thường xuyên giúp đỡ con gái.
Ông tất nhiên cũng rất biết ơn con bé điều này.
Nhưng một khi động đến lợi ích, người thân hóa người lạ.
Tử Vân Chung nhìn mọi người đang cố ý giấu diếm không nói cho cô biết bọn họ đến với mục đích gì, ông điềm tĩnh nhìn Mặc Âu nói ra bí mật đang bị che giấu:
“Tiểu Âu à, chúng ta hôm nay tới đây không phải bàn chuyện công việc.”
Mặc Âu gật đầu, trả lời bình tĩnh, dù gì cũng là ba của Tử Hạ, vẫn là giữ cho ông chút tự tôn trên cương vị trưởng bối:
“Vâng.
Thì sao ạ?”
Gia đình Âu Dương nổi giận rồi.
Đặc biệt là Âu Dương Phong.
Nãy giờ ông không nói chắc là người ta tưởng ông câm chắc.
“Lão Tử à! Tôi nói rồi, chúng ta không có quan hệ gì liên quan đến nhau nữa.”
Một câu nói không để lộ hai từ “hôn ước” đầy thâm ý cảnh cáo rõ ràng.
Nhưng Tử Vân Chung là ai, ông không bận tâm đến điều gì ngoài mục đích phải lập hôn ước giữa hai gia đình.
Ông kiên quyết nhìn thẳng Mặc Âu, dùng lời lẽ như gán tội danh xấu xa không trọng lời hứa cho nhà Âu Dương.
“Bác nói cháu nghe, hôm nay chúng ta đến đây là để thảo luận chuyện hôn ước giữa Tử Hạ với cháu trai duy nhất của Âu Dương gia.
Hôm qua ông ta còn muốn mời nhà chúng ta đến đây ăn bữa cơm, đây là bằng chứng cho việc ta không hề nói dối.”
Tử Vân Chung một lần nữa phát lại đoạn ghi âm cho Mặc Âu nghe.
“Con thấy chưa.
Trước khi con tới bọn họ một mực dây dưa mập mờ với chúng ta.
Đến khi con tới bọn họ liền nói cắt đứt không còn liên quan gì hết.
Tiểu Âu à, dù gì con cũng là người đã giúp đỡ Tử Hạ nhiều lần khiến ta thực sự rất cảm động.
Ta không muốn con chịu khổ sống trong một gia đình ham vật chất, đề cao danh phận như vậy.”
Mặc Âu nghe xong rồi, cô gật gù nhìn Tử Hạ đang cúi đầu không nói gì:
“Bác trai nói đúng.
Con lại là một người rất ghét phải chịu khổ.”
Tử Vân Chung biết cá đã cắn câu như mở cờ trong bụng, lại tiếp tục lên giọng khuyên nhủ:
“Con hiểu thế là tốt rồi.
Ta cũng chỉ một lòng muốn tốt cho con thôi.”
Mặc Âu tách cánh tay của cô ra khỏi Hàn Thiên Nhược.
Anh ghim chặt tay cô lại, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ tối tăm.
Cô mặt không biến sắc, nhìn anh nói:
“Anh làm em đau tay.”
Hàn Thiên Nhược buông lỏng tay cô ra một chút, nhưng Mặc Âu đã nhanh chóng chớp lấy thời cơ mà rút tay về.
Sắc mặt Hàn Thiên Nhược âm u rồi.
Một nhà Âu Dương cũng vô cùng lo lắng, sự căm ghét đối với nhà họ Tử bỗng chốc leo lên vùn vụt.
Đứa cháu dâu của nhà họ bị bọn họ dọa sợ thì nhà họ Tử chắc chắn sẽ không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Nhìn cô đã đứng dậy hướng thẳng ra cửa lớn, Hàn Thiên Nhược sắc mặt đại biến đứng dậy đuối theo, kéo tay cô lại:
“Em muốn đi đâu? Lão ta đang cố ý gây xích mích quan hệ với chúng ta.
Em nổi giận cái gì?”
Mặc Âu hờ hững: “Em sợ khổ.”
Hàn Thiên Nhược nghe xong, dùng lực cầm tay cô, kéo cả cơ thể cô áp sát vào ngực, giọng điệu từ tốn:
“Anh vừa hay cũng sợ khổ, em đem theo anh đi hưởng thụ phong cảnh thế gian đi.
Sau này em ở đâu thì anh ở đó.”.