Hàn Thiên Nhược trong tầm mắt nhìn thấy Mặc Âu, liền thu súng lại, sai những bước dài đến bên Mặc Âu giúp cô cầm đồ.
Vẫn là nghe lời như một đứa trẻ như thế kia mà, đâu giống cái người sát phạt mà cô kịp nhìn thấy.
Mặc Âu thầm khen ngợi, thưởng cho anh một cái xoa đầu, lên giọng nhắc nhở:
“Lần sau không được tùy tiện dùng súng ở những nơi thế này, rất nguy hiểm.”
Hàn Thiên Nhược thấy cô đưa tay lên muốn xoa đầu, anh cúi người thấp hơn một chút cho cô đỡ mỏi tay.
Cảm nhận hơi thở của cô luẩn quẩn nơi chóp mũi, thấy cô đang trong tầm mắt, Hàn Thiên Nhược rũ mi, gật đầu:
“Nghe lời em hết.”
Không hiểu sao dạo gần đây anh rất hay có cảm giác bất an mỗi khi thấy cô rời đi kể từ ngày cô nhắc nhở anh cẩn thận.
Nên dường như ngày nào anh cũng dính lấy cô.
Tuy được cô cảnh cáo nếu ngày nào cũng như thế này thì không cho anh ở bên cạnh cô nữa, nên anh ít nhiều cũng cách xa cô một chút, dù vẫn cho người theo sát cô.
“Ngoan ngoãn.”
Mặc Âu thoải mái xoa xoa mái tóc mềm mượt của Hàn Thiên Nhược, cảm xúc rất tốt, như chạm vào cục bông mềm vậy, chỉ muốn xoa mãi.
Âu Bắc Tuyết thấy Mặc Âu trở lại, vội vàng đứng dậy tiến tới nắm lấy tay cô lo lắng hỏi:
“Vừa rồi con đi đâu đấy? Làm cả nhà sợ hết hồn, còn tưởng con không thích chúng ta.”
Mặc Âu cười tươi vỗ vỗ vào tay Âu Bắc Tuyết tựa an ủi: “Con có đặt vài món đồ bảo họ giao tới địa chỉ này.
Mãi thấy họ chưa tới nên con ra xem thế nào thôi.”
Ồ, cả nhà Âu Dương gia thở phào nhẹ nhõm.
“Bạn gái, lại đây.”
Hàn Thiên Nhược khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, không giận không vui vỗ tay lên đùi anh.
Mặc Âu trực tiếp ngó lơ hành động này, ngồi xuống kế bên.
Nhưng mông vừa tiếp đất, cô đã bị một cánh tay to lớn rắn chắc ôm lấy eo nhấc lên, đặt mông cô chạm vào chỗ ngồi mềm mại mới.
Lưng cô áp sát vào khuôn ngực chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng bó sát cơ thể, mỏng đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng mũi cơ săn chắc của anh.
Cũng may là anh có mặc áo khoác bên ngoài, cô không muốn người khác chiếm tiện nghi nhìn ngực anh đâu, bất kể có là bạn cô.
Mặc Âu trừng mắt nhìn Hàn Thiên Nhược không có liêm sỉ.
Chỗ đông người mà có thể ân ái tự nhiên như vậy khiến cô phục sát đất rồi.
Cô sợ anh khó chịu nên không động đậy nhiều.
Nhưng vì không động đậy, cơ thể cứ bị gượng ép đến giọng nói cũng không được thanh thoát, nghe còn có vẻ khàn khàn.
“Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.”
“Không sao, con không trách chúng ta vì chuyện khó xử này là tốt rồi.”
Tử Sinh nhìn cảnh Mặc Âu ngồi trên người chàng trai anh tuấn ngời ngời.
Còn chàng trai có vẻ đang rất hưởng thụ mà đặt cằm xuống hõm xương quai xanh tinh tế của cô.
Anh cảm thấy khó chịu có, gai mắt cũng có.
Vì cái gì mà Mặc Âu lại thích cái tên nhãi ranh này mà không thích anh.
Tử Hạ sắc mặt càng tái nhợt khi tận mắt chứng kiến màn yêu đương nồng nàn của bạn thân cô và người khiến cô nảy sinh tình cảm.
Đầu cô hiện tại không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
Tử Vân Chung vừa thoát chết trong gang tấc mà vẫn chưa biết sợ, ông lại tiếp tục nói ra những lời khiêu khích:
“Tiểu Âu, không phải con đã đồng ý là không bước vào nhà Họ Âu Dương nữa sao?”
“Bác trai có phải trí nhớ không được tốt lắm phải không? Con có nói đồng ý hay không đồng ý đâu, chỉ là đáp lại mấy từ cho có lệ mà thôi.
Xin lỗi đã làm bác trai hiểu lầm rồi.” Mặc Âu láu lỉnh đáp.
Dứt lời, cô hình như cảm nhận được Hàn Thiên Nhược đang cười, ngực anh run nhẹ.
Tử Vân Chung hóa giận, buột miệng nói: “Nhưng ta chỉ sợ con phải chịu uất ức mà thôi.
Dù sao con là người tốt, thường xuyên giúp đỡ Tử Hạ nhiều việc như vậy, ta sớm đã xem con như con gái ruột của mình rồi.”.