Mấy người trong phòng họp không hẹn mà hít từng ngụm khí lạnh.
Đây là bộ dạng đáng sợ nhất mà lần đầu họ được thấy trên hình dáng của một cô gái xinh đẹp mà sắc sảo trên người Mặc Âu.
Người phụ nữ này không phải là người dễ chọc đâu.
Tôn Mục nghe Mặc Âu phổ cập về thứ mới chui vào người ông không khỏi toát mồ hôi hột, mặt càng ngày càng trắng.
Cơn giận cùng với nỗi sợ hãi kết hợp làm một khiến ông lớn mật quát lên: “Cô dám đâm thuốc độc vào người tôi.
Cô chuẩn bị vào tù đi là vừa.”
“Vào tù? Ông đây là bị ngốc hay thuốc của tôi đã bắt đầu làm việc.
Tôi không ngu đến nỗi muốn ám sát mà lại ám sát trước mặt nhiều nhân chứng như vậy.
Mà cho dù ông có báo cảnh sát, ông có bằng chứng tôi đâm ông sao? Tôn gia à, không có bằng chứng thì đừng mơ mà bắt được tôi.
Nhưng tôi chắc chắn người vào tù trước là ông mới phải.
Còn bây giờ ông có thông minh đi bệnh viện kiểm tra chất tôi mới đâm vào người ông thì thật chia buồn.
Thứ mà tôi vừa đâm vào người ông không có thành phần nào là chất gây độc hại cả.
Nhưng quy chế làm việc của từng chất này khi ngấm vào cơ thể, rồi liên kết lại với nhau sẽ gây phản tác dụng.
Cách điều chế này không có người thứ hai phá giải được đâu.”
Mặc Âu nói nửa đoạn với Tôn Mục xong lại quay sang lướt mắt qua các vị cổ đông, cười nhẹ nói ra tiếng lòng:
“Quên nói với mọi người, tôi đây là đang dùng chiêu giết gà dọa khỉ đấy.
Ai muốn được đâm miễn phí thì cứ việc.”
Mọi người ớn lạnh không hẹn mà cùng nhau lắc đầu lia lịa: “Không cần.”
Ai cần thì tự mà lấy đất chôn mình, bọn họ không ngu.
Mặc Âu dường như nghĩ ra điều gì đó, quay lại nhìn Tôn Mục sắc mặt đã vì lo lắng quá đà mà tái nhợt hẳn, che miệng cười tủm tỉm nói:
“Sợ cái gì, tôi định nói với ông là chất này có thuốc giải.”
“Có… có thuốc giải sao? Tôi muốn thuốc giải bây giờ.”
Tôn Mục nghe được tin cứu sống mạng mình thì quýnh quáng đến giọng nói cũng lắp bắp.
Mặc Âu ngược lại, cô bình đạm hơn, trở lại chỗ ngồi của mình rồi mới mở miệng:
“Không cần vội.
Bây giờ chất đó còn chưa thấm, làm sao mà giải được.
Thuốc giải của tôi chỉ thực sự có hiệu quả khi người ông xuất hiện các triệu chứng bất thường mà thôi.
Mà tôi cũng phải nói cái này, thuốc của tôi không giải được hoàn toàn, mà chỉ có thể giúp ông duy trì sự sống.
Chắc là… cũng sống lâu hơn mười năm đấy.
Có thể sau mười năm một ngày ông mới thăng thiên cũng có khả năng cao lắm.”
“Thuốc giải gì cũng được, miễn tôi không chết sớm.” Tôn Mục đâu còn để ý được điều gì nữa.
Cái gì là thuốc giải hoàn toàn hay thuốc giải không hoàn toàn, miễn ông không phải chết sớm là được rồi.
Nếu đoán trước vị chủ tịch tạo ra đế chế Victoria này chắc không phải người tầm thường thì ông cũng không dại dột đến nỗi tự đi rước họa vào thân do cái bản tính tham lam vô đáy của mình.
Mặc Âu ngắm nghía bộ móng tay xinh đẹp của cô nói câu thông báo:
“Tất nhiên ông cần phải biết, tôi không có chuyện miễn phí tiền thuốc cho ông đâu.
Giá tiền của một lọ thuốc giải là ba triệu tệ.
Ông nhớ cho kĩ, tôi không cho nợ đâu.
Có tiền thì có thuốc.”
[Ba triệu tệ gần bằng mười tỷ VNĐ]
“Ba… ba triệu tệ! Cô định ăn cướp à?!”
Tôn Mục trợn trừng hai mắt nhìn Mặc Âu như nhìn một tên thổ phỉ.
Mấy món ăn bổ dưỡng như bào ngư vi cá hay tổ yến gì gì đó còn không đắt bằng một lọ thuốc giá cắt cổ.
“Tôi chỉ thích thẳng thắn.
Mấy ngày qua ông âm thầm lấy tiền trong tay tôi.
Giờ tôi thích quang minh chính đại móc sạch túi ông.
Nếu ông không có tiền thì không cần mua thuốc cũng được.
Chỉ e là…”
“Được được! Đến lúc đó tôi đến tìm cô chuộc thuốc.
Đến lúc đó cô không đuổi tôi là được rồi.
Nhưng một lọ thuốc có thể kháng cự được sự phát tác của bệnh mấy năm?”