Ăn tối xong xuôi, Mặc Âu thoải mái dựa người trên chiếc ghế dài, vỗ vỗ cái bụng nhô lên một cái đỉnh nhỏ, nấc lên: "Ợ! Đồ ăn tối nay quá xuất sắc, cầu anh tiếp tục học thêm món mới nha nha
Hihi!! Thế là cô thường xuyên được có lộc ăn rồi.
Ôi!!! Nhân sinh mới tươi đẹp làm sao.
Hàng ngày về nhà vừa có mỹ nhân đẹp, vừa có đồ ăn ngon.
Thử hỏi có gì hạnh phúc hơn thế? Chỉ là vô tình nhặt anh người đường về thôi mà cả cuộc sống của cô dường như bị lệch khỏi quỹ đạo thường ngày, giờ đây đều được phủ đầy bong bóng màu hồng.
Hàn Thiên Nhược mở tủ lạnh, lấy ra một cái bánh ngọt vị socola đưa cho Mặc Âu, ôn nhu nói: "Được! Nào, ăn bánh kem tráng miệng đi"
Mặc Âu thấy bánh kem socola to tròn bắt mắt, chớp chớp hai mắt to tròn: "Bánh kem?"
Hàn Thiên Nhược nói: "Lúc chiều đi siêu thị mua thêm đồ ăn, tình cờ ghé qua cửa hàng bánh ngọt nên mua cho em mấy cái, khi nào đói có thể ăn
Mặc Âu vui sướng nhào qua ôm chặt lấy Hàn Thiên Nhược, nhưng rất nhanh liền thả ra.
Đi tới chiếc tủ lạnh, mở ra thấy bên trong còn rất nhiều vị hấp dẫn khác, tất cả đều hợp với khẩu vị của cô.
Oaaaa!!!! Tuyệt cú mèo!!!!! Cô thích nhất là ăn bánh ngọt đó nha!!!
Mặc Âu chạy lại nhào qua ôm Hàn Thiên Nhược một lần nữa, lần này còn hào phóng hôn chụt lên má anh một cái cười, rạng rỡ nói: "Yêu anh nhất rồi"
Hàn Thiên Nhược mới vừa rồi còn đang cảm thấy mất mác vì cái ôm chớp nhoáng của Mặc Âu, thì ngay giờ phút này anh sững người khi cảm nhận một nụ hôn ấm nóng rơi trên khuôn mặt.
Anh cười ngây ngốc thỏa mãn, cảm thấy lần sau phải mua thêm nhiều bánh ngọt hơn cho cô mới được.
Lại nghe thêm câu nói cuối cùng đó, Hàn Thiên Nhược từ bị động chuyển sang chủ động ôm lấy thân thể mảnh mai, mềm mại của Mặc Âu, nhếch môi câu dẫn nói: "Anh cho phép em yêu anh nhiều hơn nữa"
Mặc Âu sững sờ, cả khuôn mặt của cô dần chuyển đỏ, đẩy Hàn Thiên Nhược ra nói: "Không nên đùa như thế chứ"
Hàn Thiên Nhược nghiêm túc nhìn cô: "Anh không đùa"
Cả không gian chìm vào tĩnh lặng.
Mặc Âu không biết phải trả lời như thế nào cho phải, nên nhanh chóng chuyển đề tài: "Nào, ăn bánh thôi.
Cô lấy thìa cho vào miệng một miếng bánh kem thật to, vừa ăn vừa khen nức nở: "Ưm...!thật là thơm, cực kì ngọt
Hàn Thiên Nhược thấy hai má Mặc Âu phồng lên khi ăn miếng bánh kem to đùng, bên miệng còn dính chút kem trông rất khả ái, đáng yêu.
Anh không kìm lòng được mà duỗi bàn tay thon dài ra, tới bên miệng cô, giúp cô gái lau bánh kem vương hai bên mép miệng.
Sau đó...!Hàn Thiên Nhược không một chút thẹn thùng, tự nhiên mút lấy ngón tay có dính kem trên miệng của cô rồi nói: "Ngọt thật"
Mặc Âu thấy hành động của Hàn Thiên Nhược thì khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng, lắp ba lắp bắp nói: "A...!anh...!như thế có khác gì là...!h...!hôn gián tiếp đâu"
Hàn Thiên Nhược cười đểu trêu chọc Mặc Âu: "Vậy em có muốn hôn trực tiếp hay không? Nếu em muốn thì anh có thể miễn cưỡng bản thân phục vụ vậy"
Mặc Âu xụ ra khuôn mặt ghét bỏ: "Không thèm! Anh để dành cho người khác đi ha"
Hàn Thiên Nhược cố ý nhấn mạnh nói: "Nhưng nó chỉ chấp nhận hôn mình em thôi.
Còn người khác không thể
Mặc Âu trợn tròn mắt: Làm gì có chuyện đó chứ?"
Hàn Thiên Nhược nhún vai: Có hay không thì em phải tự mình kiểm nghiệm mới biết
Mặc Âu thấy mình sập vào bẫy của Hàn Thiên Nhược thì cả khuôn mặt liền nhăn nhó: "Anh...!"
Hàn Thiên Nhược nhếch môi cười nói: "Anh làm sao?"
Mặc Âu hất cằm, lườm Hàn Thiên Nhược một cái: "Vô liêm sỉ"
Hàn Thiên Nhược nhún vai bất lực nói: "Anh cũng lực bất tòng tâm thôi, không thay đổi được.
Đây cũng là gen anh được di truyền từ mẹ cả đấy.
Cho nên cũng không thể trách anh như thế được.
Người không biết không có lỗi không phải sao?
Mặc Âu nghệt mặt trước câu phản bác hoàn hảo của vị đại thiếu gia nọ: "..."
Thế mà anh ta cũng dám đem cả mẹ của mình ra làm bia đỡ đạn luôn cơ đấy =_=.