Nóng quá, thật khó chịu, cô cần nước đá, nước đá.
Cô quăng một ánh mắt lạnh lẽo cho Tử Sinh rồi định đứng dậy ra khỏi hội quán bar.
Nhưng vừa hạ chân xuống người đã ngay lập tức ngã khụy.
CMN! Bây giờ cô mới biết sức mạnh của xuân dược lại đáng sợ đến mức độ này.
Rõ ràng vừa nãy cô chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nhưng chưa đến năm phút thuốc đã phát tác.
Hẳn là liều lượng thuốc…
Tử Sinh! Anh đụng sai người rồi.
“Nào, để anh giúp em.”
Tử Sinh ra vẻ trượng nghĩa nhân lúc Mặc Âu đang th ở dốc mà bế cô lên.
Mặc Âu cảm thấy kinh tởm, cánh tay giơ lên định cho anh một cái bạt tai nhưng sức lực hiện tại của cô hiện tại hạ xuống mốc con số không rồi.
Không được! Không thể như thế được, cô còn có Hàn Thiên Nhược, Thiên Nhược…
Có vẻ như thuốc quá mạnh khiến Mặc Âu lâm vào trạng thái bất tỉnh.
Chút ý thức cuối cùng sót lại chính là hình bóng của người đàn ông họ Hàn.
Tử Sinh cúi đầu nhìn Mặc Âu, con ngươi đen thẫm lại đưa tay chạm nhẹ lên má mềm của cô.
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ thua ai cả, cho nên anh ghét những ai dành lấy thứ anh đã nhắm tới, trong đó có Mặc Âu.
Nhưng cháu trai Âu Dương gia lại đi trước một bước câu dẫn Nhị tiểu thư Mặc Âu, dành lấy thân phận chồng tương lai của nhà Mặc gia rồi.
Vì sự tư tôn vốn có một người đàn ông trong anh quá lớn, anh không muốn chấp nhận thua cuộc dễ dàng như vậy.
Cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, anh muốn cho Hàn Thiên Nhược mở to mắt nhìn bạn gái của mình nằm dưới thân người đàn ông thấp kém hơn anh ta.
Câu dẫn được cô trước anh thì sao, anh thực sự muốn xem xem ai mới là người đàn ông đầu tiên của Mặc Âu.
Tử Sinh ôm Mặc Âu ra khỏi hội quán trung tâm, một đường dài bước đến thang máy ngoài tiền sảnh.
“Ting!” Cửa thang máy mở ra, một người đàn ông ngoại quốc có lẽ cũng vừa mới vào, Tử Sinh chẳng quan tâm lắm, bước thẳng vào trong rồi mới nhấn số tầng bảy.
Người đàn ông ngoại quốc có ngoại hình khá nổi bật, tóc xoăn màu vàng với mấy sợi light đen.
Anh nhăn mày ngửi ngửi, mùi hương gì quen quen thế nhỉ.
Phải rồi, chính là mùi hoa oải hương được Mặc Âu tự đặc chế riêng, nhưng tại sao mùi của sư muội lại lan tỏa trong thang máy này.
Khoan đã…
“Xin lỗi, tôi muốn đổi số tầng.”
Người đàn ông ngoại quốc nói tiếng Trung khá chuẩn, anh nhích người lên phía trước một phần là nhấn đổi số tầng, một phần là liếc mắt nhìn qua người phụ nữ đang được gã trước mặt ôm trên tay.
Vì không có gương nên anh chỉ đành dùng cách này.
Thời khắc thấy gương mặt người phụ nữ kia lộ ra, anh giật nảy một cái.
Nguy to rồi!
Người đàn ông nhấn số phòng xong cũng đứng ngang hàng với người bên cạnh.
Anh lấy điện thoại giả vờ áp hờ vào tai gọi điện.
Điện thoại hơi chếch xuống, ngắm trúng khuôn mặt Mặc Âu đã được phóng to trên màn hình, anh chụp một tấm.
Tầm còn lại là anh chụp cả người đàn ông đang ôm sư muội vào đứng trong hình chơi.
“Tôi đến nơi rồi.
Ừm, được.”
Giả vờ nói đôi câu qua quýt để tránh nghi ngờ, anh từ từ nhích xuống so với chỗ Tử Sinh đang đứng chờ thang máy.
Trong một nhóm nhắn tin nào đó.
[Thiên thần gãy cánh: Đến quán bar U Cốc ngay, tiểu sư muội bị người ta đem bán rồi!!!]
[Thiên thần gãy cánh: Bạn đã gửi hai hình ảnh.]
[Quỷ lạnh lùng: Giữ chân hắn ta lại.]
[Thiên thần gãy cánh: Tuân lệnh lão đại.]
“Ting” Cửa thang máy mở ra.
“Thành thật xin lỗi anh, tôi vừa nãy ấn nhầm tầng.” Người đàn ông ngoại quốc xoa cổ cười xởi lởi thân thiện.
Cửa thang máy vừa chuẩn bị đóng thì có một người đàn ông bên ngoài nhanh tay giữ cửa lại.
“Xin lỗi.
Vì có việc gấp nên thứ lỗi cho tôi.”