Tử Sinh cầm ly rượu vang đỏ đến cắt ngang cuộc trò chuyện hòa hợp đang dang dở: "Ngài Tu La! Tôi là Tử Sinh, hân hạnh được gặp mặt
Hàn Thiên Nhược khó chịu nhưng vẫn rất tự nhiên đáp lời, bởi theo anh biết người này năng lực kinh doanh cũng không tồi, năm hai mươi tuổi đã tự lập được công ty cho riêng mình, giờ đây cũng nằm trong những tập đoàn lớn của nước.
Tử tiên sinh
Mặc Âu nhìn hai người đàn ông chênh lệch nhau cả về nhan sắc lẫn tài năng thì thầm đắc ý, bảo bảo của cô có khác.
Đi đến đâu cũng có thể dìm chết con nhà người ta.
Mặc Âu quay sang Hàn Thiên Nhược nở nụ cười thương nghiệp nói: "Vậy tôi đi trước.
Hai người cứ nói chuyện tự nhiên"
Hàn Thiên Nhược không vui gật đầu, âm thầm nhìn Tử Sinh bằng một ánh mắt không có một chút thiện cảm, lạnh lẽo.
Dám phá đám ông đây nói chuyện với vợ thì ông đây cũng không nể mặt ai.
Tử Sinh bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà ngồi vào ghế của Mặc Âu vừa ngồi.
Tử Sinh cười nói: "Ngài Tu La! Tôi thật sự rất ngưỡng mộ về tài năng của anh.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi vừa thành lập công ty đã dẫn cả tập đoàn nổi tiếng toàn thế giới
Hàn Thiên Nhược nhấp nhẹ chút rượu vang, khó uống.
Anh đặt ly rượu đỏ xuống: "Anh cũng không tệ"
Tử Sinh nhìn chất lỏng màu đỏ mận trong ly: "Bên tôi có một dự án mới, không biết ngài Tu La đây có hứng thú hợp tác hay không?
Hàn Thiên Nhược ngước nhìn Mặc Âu ở phía bên kia đang đứng nói chuyện tự nhiên với người đàn ông khác thì khóe môi giật giật.
Quả nhiên, anh không ở cạnh thì bệnh mê trai của cô lại tái phát rồi.
Ôm một tâm trạng không thoải mái, anh trả lời Tử Sinh một cách cụt ngủn: "Hôm khác"
Vừa nói dứt, Hàn Thiên Nhược liếc xéo qua thấy Hàn Ngũ đang đi đến bên cạnh Mặc Âu.
Bên phía Mặc Âu, đang nói chuyện về một số tình tiết trong phim với Triết Minh.
Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói ồm ồm khó nghe: "Cô nương! Chúng ta có thể làm quen được không?"
Mặc Âu lạnh lùng không để ý, tiếp tục trò chuyện với Triết Minh.
Triết Minh cũng cảm thấy không vui chút nào khi có người khác giới đến bắt chuyện với cô.
Cho dù anh biết thân phận của Hàn Ngũ nhưng khônh thèm để ý.
Anh dù gì cũng là một đại thiếu gia nhà họ Triết - có tiếng nói không hề nhỏ trong cả hai giới kinh doanh và giải trí.
Hàn Ngũ giống mẹ, là một người tự cao tự đại, luôn coi trời bằng vung, coi mình là thượng đế.
Nên khi thấy đại mỹ nhân cao ngạo trước mắt không cho anh chút thể diện, trước mặt nhiều người như vậy lại dám thẳng thừng cho anh ăn nguyên một qua bơ to đùng.
Anh còn nghe có mấy người cười chế nhạo.
Hàn thiếu gia lại bắt đầu dở thói trăng hoa đấy
Lúc nãy tôi còn thấy cậu ta ôm hôn nữ diễn mới nổi Nguyệt Như
Cười chết tôi rồi! Xem sắc mặt tái mét của cậu ta kìa.
Nữ thần mới của tôi quá cool ngầu rồi
Hàn Ngũ thẹn quá hóa giận, đưa tay ra định bắt lấy tay của Mặc Âu.
Nhưng vẫn kém xa một người lão luyện trong giới hắc đạo như cô.
Chưa kịp đợi Hàn Ngũ phản ứng lại, Mặc Âu đã nhanh hơn một bước, túm lấy tay của anh ta quật cả thân thể của anh ta xuống đất một cách mạnh bạo.
Một tiếng Ầm lớn vang lên, toàn trước mắt chứ A mồm chữ O kinh ngạc không thôi.
Nhìn lại mỹ nữ thân thể mềm mại không xương kia mà lại có một sức mạnh quái vật như thế quả nhiên là khiếp sợ.
Nhưng nhiều hơn là hả lòng hả dạ, trừng trị tên Hàn Ngũ hay cậy quyền ức hiếp người khác.
Quá tuyệt vời
Nữ thần! Chị có thu nhận đồ đệ không ạ?"
"Em cũng muốn bái chị làm sự phụ"
Mặc Âu phủi phủi tay, liếc mắt qua thân thể yếu xìu nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất: "Xin lỗi! Phản xạ tự nhiên"
Mọi người: "..." Hình như vừa rồi bọn họ còn nhớ Hàn thiếu gia còn chưa chạm đến một góc của mỹ nữ đâu, vậy mà cô lại bảo là phản xạ tự nhiên.
Vậy há chẳng phải là đứng gần cô đều ăn đòn sao?
Nghĩ như vậy, mọi người đều phối hợp đồng loạt mà cách xa cô khoảng hai mét.
Mặc Âu liếc nhìn hành động của mọi người, nhếch môi hài lòng.
Đây cũng là hiệu quả mà cô mong muốn.
Tránh phiền phức.
Còn cái gã đàn ông này tất nhiên cô cũng biết là ai.
Hàn Ngũ khó khăn, ôm lấy thân thể nhếch nhác gắng gượng đứng dậy.
Anh nổi giận đùng đùng chỉ tay vào mặt cô như con chó điên đứt xích gầm gừ: Cô cái con điên này
Mắt Mặc Âu trở nên lạnh lẽo: "Có muốn tôi bẻ luôn cái ngón tay vô dụng này của anh hay không?".