Quái lạ, thường ngày ngôi biệt thự đều được bao bọc kính kẽ bằng những lớp người vệ sĩ cao lớn lực lưỡng cùng các hệ thống máy móc theo dõi hiện đại cơ mà.
Sao giờ chỉ riêng máy móc cô đơn, lẻ loi thôi thế này, các anh em canh gác cửa đâu rồi.
Bởi vì anh trai nhỏ của cô chỉ sử dụng đàn ông không phụ nữ, riêng cô là ngoại lệ mặc dù cũng không biết vì sao.
Cho nên bên cạnh những vệ sĩ da đen xấu xí thì cũng có không ít mấy anh vệ sĩ da trắng chuẩn Tây cao ráo đẹp trai.
Cô nhớ lại ngày đó, lúc đang trêu đùa với một anh vệ sĩ khá vui tính thì liền bị anh trai nhỏ mắng một trận do làm việc riêng, còn đuổi việc cả người kia nữa.
Càng kì lạ hơn là từ đó trở đi, những người trước đây cô cảm thấy ưa nhìn một chút đều bị anh trục xuất khỏi tòa nhà chính này mà đến các trụ sở nhánh khác.
Nhàm chán không có mấy anh vệ sĩ đẹp trai.
Trong nhà chỉ có đơn độc huynh muội.
Anh trai nhỏ không nói, chỉ tính riêng hai sư huynh còn lại thì nhan sắc tuy thuộc một kiểu đẹp hài hòa nhưng lại bị đẩy xuống vực sâu không đáy trước sắc đẹp sắc sảo của anh trai nhỏ.
Thế là hằng ngày cô đều bám dính lấy anh như keo dán vậy.
Mãi sau này khi bố mẹ nói trở về nước thì cô mới rời khỏi tổ chức.
Mặc Âu tuy khó hiểu nhưng vẫn mang một tư thế hiên ngang bước vào tòa biệt thự sừng sững.
Đến cánh cửa chính, cô lịch sự đưa tay nhấn chuông cửa.
"HÚ...!HÚ...!HÚ...!HÚ..."
Một loạt âm thanh như tín hiệu báo động khẩn cấp vang lên làm chấn động cả tòa lâu đài đang trong trạng thái tĩnh mịch.
Mặc Âu đơ người lúc lâu: "What!!! Đây là chuông cửa hay còi báo cháy vậy trời.
Họ thay cái chuông cửa này lúc nào thế?"
Lúc này, một loạt tiếng bước châm rầm rập đều đặn vang lên từ bên trong tòa lâu đài.
Mặc Âu thầm rủa một tiếng rồi nhanh thoăn thoắt như ngựa quen đường cũ, trèo lên nửa mái nhà nhô ra từ cánh cửa lớn, cúi người ép chặt vào bức tường để không ai phát hiện.
Mọi người vốn gĩ đang tham dự buổi họp mặt năm một lần nên không ai được vắng mặt, cho nên mới không có một vệ sĩ nào gác cửa.
Trong không khí căng thẳng của buổi họp, người được thăng chức, người bị trục suất, còn có người bị phạt.
Phạt ở đây đáng sợ như thế nào chỉ có người từng trải mới hiểu.
Đột nhiên từ máy hệ thống giăng khắp ngôi biệt thự phát ra tiếng còi báo động, người nào người nấy đều hớt hải nhanh chóng đi xem tình hình.
Trên bục chủ tọa có chiếc ghế cao nhất, sang trọng nhất màu đỏ, cùng chiếc ghế màu xám đen cũng không phải dạng thường đại diện cho vị trí thống lĩnh cùng vị trợ thủ đắc lực của anh.
Thân phận tất nhiên cũng khỏi phải nói là dưới một người, trên ngàn người.
Người đàn ông đang ngồi trên vị trí chủ tọa liếc đôi mắt nâu màu hạt dẻ sang hai người đàn ông bên cạnh: "Xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông tóc xoăn với gương mặt phương Tây chuyên phụ trách việc đối ngoại đúng dậy nói: "Có người báo tin rằng không phát hiện có điều gì lạ thường ngoài kia
Người đàn ông da màu đồng với gương mặt phương Đông nghi ngờ: "Không có gì bất thường thì tại sao chuông báo động lại reo"
Người đàn ông tóc xoăn nhíu mày: "Giở trò hay giương đông kích tây?"
Người đàn ông da màu đồng: "Cũng có thể"
Lúc này người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa với một khuôn mặt sắc sảo lãnh khốc đứng dậy để lại một câu cho hai người bọn họ rồi hướng ra phía cửa chính: "Đi xem thử"
Hai người sau lưng anh phục tùng mà đi theo.
Ra đến cửa, người tóc xoăn hỏi đám thuộc hạ: "Tìm được dấu vết có người đột nhập không?"
Đám thuộc hạ đồng thanh: "Không thưa ngài"
Người đàn ông được gọi là lão đại đột nhiên lên tiếng: "Lục soát tất cả"
Tất cả mọi người: "Vâng"
Mặc Âu đang núp ở trên mái nhà, nghe thấy âm thanh băng lãnh mà quen thuộc thì người cử động dịch sang bên trái một chút để nhìn rõ anh hơn.
Ai ngờ,...
Phập chân cô bị một cách bẫy chuột sắt kẹp lại, đau đến nỗi ứa cả nước mắt.
Mặc Âu tức điên tháo bẫy chuột ra rồi ném xuống đoàn người bên dưới.
Cô lớn tiếng mắng chửi đám người bên dưới: "Con mịe nó chứ! Ai rảnh hơi đến nỗi đặt cả một bẫy chuột nơi đây vậy? Căn biệt thự này nghèo đến nỗi không mua nổi thuốc diệt chuột hả! Làm bà đây đau chết mất rồi".