Buổi sáng Tuệ Nhi đến công ty từ rất sớm, vì là ngày đầu tiên đi làm với một sinh viên mới ra trường chưa có kinh nghiệm như cô nên cô có phần hơi lo lắng, khi cô tới đúng như đã nói trong điện thoại công ty đã sắp xếp người hướng dẫn chỗ làm việc và những công việc phải làm khi là thư kí Tổng giám đốc cho cô. Cũng thật chu đáo quá đi người sắp xếp nơi làm việc và công việc cho cô chính là Tần Dương trợ lí đắc lực của Tổng giám đốc, mà cô nào hay biết đó là do Thiên Vũ căn dặn. Vì là thư kí riêng nên phòng làm việc của cô ngay kế bên phòng Tổng giám đốc. Sau khi đã xong mọi việc Tần Dương mới nói với Tuệ Nhi:
“Thư kí Lâm có chuyện gì cô không biết thì có thể hỏi tôi, tôi đi trước.”
“Cảm ơn anh trợ lí Tần.”
“Không có gì.” Nói rồi Tần Dương đóng cửa rời đi.
Mới ban đầu có vẻ không quen với công việc nên Tuệ Nhi gặp khá nhiều khó khăn, nhưng cô vốn là một người thông minh chăm chỉ học hỏi nên những công việc đó đối với cô đã không còn trở nên quá khó. Chỉ trong một buổi sáng cô đã thích ứng được với công việc khá nhanh chóng.
Giờ nghỉ trưa đến rất nhanh Tuệ Nhi cũng như bao nhân viên khác đi xuống căng tin ăn trưa. Sau khi cô chọn một vị trống để ngồi và bắt đầu bữa trưa thì...
“Này này mọi người, đã ai gặp thư kí mới của Tổng giám đốc chưa?”
“Tụi mình chưa gặp mà có chuyện gì sao, thư kí của Tổng giám đốc thì có liên quan gì tới tụi mình đâu.”
“Đúng vậy đó.” Mấy người khác cũng xôn xao.
“Thế mọi người không để ý từ trước tới giờ Tổng giám đốc rất ghét phụ nữ sao, thư kí nếu là phụ nữ thì sẽ bị sa thải không quá một tuần?”
“Ừ ha cậu nhắc mình mới nhớ, nghe nói mấy cô thư kí trước có ý muốn quyến rũ Tổng giám đốc của chúng ta nên mới bị đuổi đó.” Một cô gái khác nói thêm vào.
“Anh ấy vừa đẹp trai, muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, hơn nữa hiện còn độc thân họ muốn quyến rũ anh ấy cũng phải thôi không có gì là lạ hết đó.” Nói xong trong mắt cô gái đó tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Cô thư kí này chắc cũng như các cô trước thôi không ở lại được lâu đâu mà.”
“Mà thôi mặc kệ đi lo ăn cơm của mấy cậu đi không muộn bây giờ.”
“Ừ mau ăn cơm đi, đổi chủ đề thôi.” Tiếp tục một hồi nói chuyện bọn họ mới ăn xong cơm rời đi.
Tuệ Nhi ngồi bên này đã nghe thấy hết cuộc đối thoại vừa rồi, cô buông đũa xuống, không còn cảm giác muốn ăn nữa, mua một chai nước cô liền rời đi trở về phòng làm việc.
Suốt buổi chiều hôm đó cô cứ luôn suy nghĩ về chuyện nghe được lúc trưa vô vàn câu hỏi đặt ra mà không biết đáp án cứ xoay quanh trong đầu cô.
Vì cô không tập trung làm việc được dù đã hết giờ làm mà tiến độ công việc bị chậm lại nên cô quyết định ở lại làm thêm cho xong mới về. Xong việc cũng là khá muộn rồi, Tuệ Nhi sắp xếp một chút tài liệu trên bàn rồi cầm túi xách chuẩn bị rời đi, nhưng khi đi qua phòng Tổng giám đốc cô thấy còn có ánh đèn sáng thì hơi ngạc nhiên: “Giờ này mà còn có người sao nhưng đây là phòng sếp mà sếp đi công tác mai mới về, vậy là ai ở trong này nhỉ?”
Không suy nghĩ nhiều cô khẽ mở cánh cửa phòng và vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người trong phòng...