Cô nghe nhắc đến cái tên Thành Khôi thì bất ngờ quay đầu lại nhìn Thanh Mỹ rồi lại quay người nhìn về phía cái bàn tròn đầy giáo viên và các anh chị kia, thì quả thật là có anh hàng xóm cạnh nhà thật nhưng anh ấy cũng không mấy để tâm đến cô chỉ đang chăm chú vào giấy tờ gì đó trên bàn.
“Ây mấy đứa đang bàn luận về ai đấy ?” cô chủ nhiệm lớp cô đi lại tươi cười hỏi hình như quen nhau cũng lâu rồi.
Mọi người nghe giọng của cô thì cũng quay đầu lại cười nói vui vẻ còn có người hiếu kỳ về cô nữa.
“Cô Khanh ơi, bé bên kia là ai vậy tụi em nhìn lắm đó ? ” một anh nhanh nhẹn hỏi.
Giáo viên chủ nhiệm của cô nghe hỏi thì quay lại nhìn xem người mà anh kia hỏi là ai, nhưng khi quay lại nhìn thì thấy hai bé ban cán sự của lớp cô thì cười vui vẻ.
“Nào muốn hỏi đứa nào?” cô Khanh vừa khoanh tay lại miệng cười tươi hỏi mấy anh kia.
Chỉ cần nghe được câu này mà thôi mấy anh cũng đủ phấn khích rồi nháo nhào lên hết.
“Cả hai luôn cô ơi” tiếng nói lớn của các anh zai làm cho chính hai đứa cô cũng phải giật mình mà quay đầu lại nhìn với ánh mắt sợ hãi đủ đường.
“Được tí cô nói cho nghe bây giờ phải giải quyết hai bé òi” cô Khanh phất tay đó.
Cô Khanh không nán lại quá lâu mà nhanh chóng đi đến chỗ của hai đứa cô đang đứng.
“Sau nay hai ban cán sự của lớp chúng ta đứng đây kiếm gì từ nãy đến bây giờ vậy ?” cô Khanh đứng đi đến hỏi cô và Thanh Mỹ.
Nghe thấy giọng của cô chủ nhiệm thì Thanh Mỹ và Trà Mi cô cùng quay lại nhưng mặt mày của cô thì không vui vẻ gì mấy đã nhăn lại luôn rồi.
“Ủa sao vậy? ai đã làm gì cho bạn Trà Mi thường ngày dễ chịu nay lại khó chịu dữ vậy?” cô Khanh lại thân thiện khoác tay cô.
Người giáo viên chủ nhiệm này của bọn cô rất thân thiện cô Khanh cũng còn khá trẻ và bắt trend còn có khi hơn cả cô nữa chứ đùa.
“Cô ơi từ nãy đến giờ nó tìm không được sổ đầu bài cái dở cái mặt cọc lên đó cô” Thanh Mỹ đứng kế bên cũng lên tiếng nói.
Cô Khanh nghe thì cười rồi lắc đầu nói chuyện với cô “À cô đem sổ đầu bài của lớp mình đi xem rồi còn đang để ở chỗ của cái anh mặc áo sơ mi trắng ngồi kế bên anh mặc áo đen đó kìa em thấy không đang ở đó em cứ lại lấy nhé” Cô chủ nhiệm chỉ lại chỗ của Thành Khôi và anh bạn ngồi kế bên anh ấy.
Khi nhìn theo tay của cô chỉ thì Trà Mi nhìn thấy anh thì cô đứng hình luôn rồi không nghĩ được rằng mình dám bước lại cái chỗ đó mà lấy luôn đó, cô quay qua nhìn về phía của Thanh Mỹ cầu cứu nhưng không thể biết rằng người cô chủ nhiệm của mình như nào lại chủ động lôi vị cứu tinh của cô đi một cách không thương tiếc như vậy.
Thế là cô đành ngậm ngùi đi đến bên bàn của anh để xin lại cái sổ đầu bài của lớp mình, khi vừa mới bước đến gần đằng kia mà thôi thì chỉ mới nhìn thấy mấy anh chị đã chăm chú nhìn cô chằm chằm.
Vừa mới đi đến chỗ của anh ấy thì cô không dám nói lên một tiếng gì cả.
“Anh.
.
anh K.
.
Khôi ơi” cô rụt rè gọi tên Thành Khôi.
Thành Khôi nghe một giọng nói quen thuộc mà cũng không quen lắm chỉ là hơi quen quen thôi, nhưng khi ngước mặt lên thì nhìn thấy cô bé nhà hàng xóm thì anh bất ngờ nhưng ngay sau đó lại tươi cười.
“À Mi đấy à em gọi anh có gì không?” Thành Khôi ngước đầu lên cười một cách vui vẻ với cô.
Nhìn thấy anh bây giờ nếu như ở chỗ nào đó ít người một chút thì cô chắc chắn sẽ nói chuyện được bình thường, còn bây giờ thì cô đang đứng trước mọi người rất đông lại bị mọi người cho làm tâm điểm đối với cái con người rụt rè như cô thì làm sao mà có thể tự tin đứng lên nói chuyện với mọi người được chứ.
“À.
.
À em định nói là anh cho em xin lại cái sổ đầu bài đấy ạ” cô vừa vội vội vàng vàng để nói.
Thành Khôi nghe được thì cười vội lấy cái sổ đầu bài gần đó đưa đến cho cô.
“Cái này có phải lớp em không?”.
Nhận được cái sổ đầu bài rồi thì cô nhìn, thấy đúng đó là sổ đầu bài của lớp cô, thì rất nhanh chóng cầm lấy rồi cúi đầu cảm ơn bước vội kéo luôn Thanh Mỹ đi.
“Này mày quen con nhóc đó à Khôi” anh bạn ngồi kế bên anh từ nãy đến bây giờ nhìn hàng loạt hành động thì đợi đến khi cô đi mới lên tiếng hỏi.
“Em hàng xóm ở nhà tao” anh từ tốn nói.
Anh chàng kia nghe thì cũng chỉ ồ lên một tiếng cho có lễ rồi cũng không nói thêm tiếng gì nữa mà cả hai cũng nhanh chóng quay lại xem mấy giấy tờ chuyên ngành của mình.
Hai người bọn cô khi về lớp thì Thanh Mỹ miệng mồm đã tía lia lên rồi.
“Bây ơi hôm nay có anh Thành Khôi tao được gặp anh ấy ngoài đời không ngờ là có thể đẹp đến cái mắc độ nhìn thôi là không thể nào thoát ra được í” Thanh Mỹ nói xong liền chớp chớp mắt liên hồi.
BÙM!!!!!!!!!
Ngay lập tức cả lớp bọn nó bị bọn cái gái làm cho bùng nổ, không ngừng la hét cảm thấy tiếc nuối, có đứa còn lớn giọng hỏi.
“Mày thấy anh ấy ở đâu vậy?” Hồng Ánh đứng lên la lớn hỏi.
Thanh Mỹ nghe nhìn qua cô, chỉ cần vừa mới bị nhìn thấy thì Trà Mi đã chủ động che mặt tìm chỗ trốn thầm lặng về lại chỗ của mình ngồi cô thật sự không muốn bị hơn đứa con gái có đủ lại cân nặng đè lại dồn dập hỏi chuyện về một người đàn ông đâu.
“Bây ngu à còn ở đâu ngoài phòng giáo viên nữa chứ, tao nay đậm chất sung sướng và sáng suốt khi đu bám theo lớp phó đại nhân Huỳnh Ngọc Trà Mi để lấy sổ đầu bài đó!”
Rồi luôn không còn một cái gì để nói nữa cả, cô bất lực thật rồi mấy đứa ngay lập tức bay lại.
“Bé yêu à hôm nào cùng đi lấy sổ đầu bài nhé”.
“Khi về tao đi dẹp với mày nhé em iu”.
Cô bất lực rồi gật đầu một cái đồng ý cho bọn này vui, ngày thường kêu dẹp thì không thấy đứa nào tới lúc nghe trai thì lại dành nhau còn hơn tháng nữa chứ.
Mấy đứa con trai nghe thì cứ ong ong cái đầu không biết cái gì mà chỉ nghe một cái tên thôi mọi người đã quằn như vậy.
Minh Duy một thành viên trong lớp đại diện cho mấy bạn nam trong lớp hỏi.
“Nè bây cho tao hỏi cái Thành Khôi là ai vậy?”.
Nghe được câu hỏi này thì Minh Duy liền bị Thanh Mỹ nổi đoá lên liền.
“Cái mặt của mày kìa nghĩ sao mà không biết được anh ấy vậy hả vừa hôm qua mày còn mới đánh banh với anh ấy đó!”.
Minh Duy nghe xong thì liền à lên một tiếng cậu ta cũng nhớ ra là ngay hôm qua có một anh đàn anh đánh banh cùng bọn cậu ta nhưng điều quan trọng nhất là bề ngoài của anh đó cũng rất bình thường đúng là mặt rất đẹp body thì khỏi bàn ngon lắm nhưng lại thân thiện, mà bọn con gái vẫn hay nói quá về anh ấy lạnh lùng đâu ra.
Minh Duy xoay người qua hỏi cô liền.
“Nè mày đừng nói với tao là cũng giống mấy đứa này nhé?”.
Cô lại là người nằm không cũng bị dính đạn nữa chứ, không thể hiểu được cái gì mà giống bọn kia chứ cả nhìn mặt người ta Trà Mi còn chẳng dám nhìn nữa chứ.
“Mày câm mồm mày lại đi nghĩ sao vậy ba, nếu tao mà giống tao đã ngồi tám chuyện rồi” cô quay lại quát.
Mấy đứa nam chỉ mới nghe được thôi thì đã đưa hàng vạn ngón like cho cô luôn rồi còn làm đủ trò trái tim trái ơ đồ nữa chứ.
“Này đừng có mà nói rằng bạn lớp phó học tập lớp chúng ta giọng bao tao, tại biết sao không?” Hồng Ánh đứng lên nói cực lớn lại còn chỉ tay về phía mấy đứa nam làm ra một cái vẻ bí mật.
“Tại sao” Đổng Thành đứng kế bên Minh Duy cũng thắc mắc.
“Thì bởi vì Trà Mi là một trong những bông hoa thuần khiết, lại là người nói không với tình yêu trong sáng rụt rè, không nhuốm bụi trần là hình ảnh cứu vớt lại tụi tao được hưởng lây đó bây có biết không hả” Hồng Ánh toàn dùng mấy lời hoa mỹ dành cho cô.
Mấy đứa nam kia cũng hiểu ra nhưng có nhiều đứa lại còn nhìn bọn cô cười khinh bỉ.
“Dù cho có mười ngàn Huỳnh Ngọc Trà Mi đi chăng nữa thì cũng không bao giờ cứu vớt được hình ảnh của bọn mê trai không lối thoát như tụi mày đâu” Đổng Thành cũng lên tiếng.
.