Mọi người nghe được giọng hát của cô xong cảm thấy bình thường giọng nói của cô rất trong sáng nhẹ nhàng, nhưng khi hát những bài nhạc cách mạng thì ma mị lại cảm thấy nó xưa xưa kiểu gì đó.
“Không nghĩ là em hát nhạc Trịnh hay vậy đó” lúc cô chuẩn bị đi xuống thì anh nhỏ giọng nói với cô
Nghe được thì cô cười nhẹ không nghĩ là sẽ được anh khen mình hát hay, cô trở lại chỗ ngồi của mình thì tiếp bước cô là anh ngồi phía sau cô anh chàng này nhìn rất đúng gu với mọi cô gái thích theo phong cách badboy.
Vừa xuống thì Thanh Mỹ và Đổng Thành thêm cả Hồng Ánh cũng chạy đến ngồi xuống bên cô.
“Này lần đầu nghe mày hát đó sau này nên hát nhiều lên” Đổng Thành ngồi phía dưới ngay chỗ cũ của mình nói.
“Đúng rồi đó mày hát hay học giỏi mà sống khép kín lắm luôn chỉ là bình thường mày chơi cùng với tụi lâu rồi nên tụi tao thấy mày bình thường nhưng người ngoài thì không bình thường chút nào!” Hồng Ánh cũng lên tiếng nói thêm.
Thanh Mỹ cũng nói thêm vào “đúng như thế tự tin lên vì bạn xinh lại còn hoàn hảo thì phải tự tin lên có biết chưa hả”.
Cô nghe thì cũng cười trừ mà thôi, chuyện của mỗi nhà mỗi cảnh mỗi người có mỗi lựa chọn, có mỗi tính cách khác nhau đâu ai giống ai được nếu như mà để nói giống thì chẳng lẽ trên thế giới này có , tỷ người đều có tính cách và sở thích giống nhau thì trên trái đất này chỉ cần một người là quá đủ rồi.
“Được rồi bây không lo nghe trai đẹp của bây hát đi kìa” cô đánh vào vai của Hồng Ánh ngồi kế bên mình nhìn lên bảng.
Khi nhìn lên thì anh và anh Liên Kiệt cả Minh Duy cũng đang bàn về hợp âm của bài hát thì phải có vẻ như đang thảo luận khá nghiêm túc, quả thật nhìn lúc này có quá nhiều sự trai đẹp xuất hiện cùng một thời điểm.
Trà Mi cô trầm tính thôi chứ gan thì vẫn rất bạo cô trực tiếp cầm điện thoại lên chụp lại cái khung hình này có ngắm trai cũng không thể nào bả quên được con bạn thân yêu của mình được.
-Ở Mỹ chưa chắc có được khung cảnh này.
Cô còn đính kèm thêm cái tấm hình của người trên kia.
Thanh Ngân đọc tin nhắn thì bất ngờ không ngừng gửi icon gào thét với cô.
-Trời ơi tui hồ đồ quá mà.
Đọc tin nhắn mà cô buồn cười, nhưng chưa kịp gửi lại thêm tin nhắn nào thì khi được một vài nốt nhạc đầu tiên của piano và guitar khi ngước lên thì nhìn thấy anh chàng đó chuẩn bị hát nên bỏ luôn điện thoại xuống.
“Ngày xưa có một chuyện tình, ngày xưa có ai lặng thinh
Chẳng dám nói câu tỏ tình, cho dòng thời gian trôi, người ta xa cách tôi
Thì cũng bởi do là mình, để nỗi nhớ trong lặng thinh
Và thế mất đi cuộc tình, hồi ức nhớ nhung về sau
Mãi về sau …
VER :
Để tôi kể cho các bạn nghe chuyện về mùa mưa của năm trước
Câu chuyện ở xứ mộng mơ có một mối tình xa vài trăm thước
Thời tiết bốn mùa như một, se lạnh cái khí trời đông
Nuôi tâm hồn đi vào giai điệu, vang nốt thăng tình cảm đầu lòng
Thì ngay ở tại nơi đấy, cô đã có một thời trẻ con
Cô có ông anh thân thiết như chung một ruột không cần kén chọn
Cuộc đời rõ là tươi đẹp khi không có tình cảm cản chân
Nhưng số cô bắt đầu nhọ khi ảnh nói ảnh có thằng bạn thân
À mà khoan, khúc này chưa có tình yêu mà chỉ có ghét
Người gì cấu hình khó ưa, còn tính tình chỉ giỏi bốc phét
Ăn mặc thì như hai lúa, nước da thì quá đen đúa
Đúng là cái dân nông thôn tuổi gì đòi chơi với cô dân phố
Và rồi, cuối hè, cô cũng chịu về thành đô
Về với cuộc sống xô bồ, nơi yêu thương không được dành chỗ
Mà hình như ghét của nào thì trời trao của nấy
Đột nhiên anh đến thăm cô khiến đêm về muộn phiền bủa vây
Cô và ảnh bắt đầu thân, cô bắt đầu xa là nhớ
Cô nghĩ lý do để ghét mà môi cô cười mãi tự bao giờ
Cô ước Đà Lạt cứ mưa để che chung dù ăn gian khoảng cách
Từng hạt từng hạt cứ rơi lãng mạn trong lúc mà cô lén mà trộm nhìn anh
Rồi thì đêm đập đầu vào gối, tối cứ nằm nghĩ về người ta
Quả tim cứ đập thình thịch cảm giác nó hình như là
Gia đình bạn bè an hem còn lại cảm xúc mà mình đang thiếu?
Giật mình ngỡ ngàng tự hỏi: Ủa không lẽ giờ là mình yêu!
Có những kí ức nào du dương trong êm đềm
Nơi tôi ngây ngô mang tiếng yêu thương gửi lại
Trên con đường xưa ta đã đi, câu chuyện tình riêng tôi với anh
Gần như thiếu chút xíu để gần nhau nữa thôi
Vì tiếc nuối, ta cất riêng vào trong góc tim
Ngày xưa ơi, anh có nghe lòng tôi trốn tìm
Cảm ơn đời cho đôi chúng ta, chung đoạn đường đi qua tuổi thơ
Tình yêu ấy, cất lại đây
Anh nào hay
VER :
Mùa mưa thứ , là mùa của những nỗi buồn
Đà Lạt vẫn se se lạnh, chiều cô đơn trong những hồi chuông
Người ơi có nhớ thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già sương mù sớm hôm tỏa khói
Cô nhớ người ta lắm, nhớ những lần có anh sang thăm
Tình cảm thì đã hé mở mà người ta vẫn cứ lặng thầm
Hay tại vì chưa đủ để thấm, phải lâu như tháng mưa dầm
Nên cô cứ ra sức cưa cẩm, dù đôi khi giống một đứa hâm
Tôi thích mưa ngâu tháng , bạn có tin ông trời đang khóc?
Khóc cho người xa nhau, một biển trời mênh mông ngang dọc
Ngưu Lang Chức Nữ chia cách cũng có ngày đến được với nhau
Còn cô với anh chỉ trăm cây số mà không đến được mới đau
Chắc vì người ta sống lạc quan còn cô quen sầu
Người ta đã đủ chín chắn, còn cô vẫn mần chuyện không đâu
Cứ thế mập mờ như cảnh thành phố buồn dưới lớp màn sương
Chẳng ai chịu cầm tay người còn lại để tình ngủ mãi riêng một góc tường
Có những kí ức nào du dương trong êm đềm
Nơi tôi ngây ngô mang tiếng yêu thương gửi lại
Trên con đường xưa ta đã đi, câu chuyện tình riêng tôi với anh
Gần như thiếu chút xíu để gần nhau nữa thôi
Vì tiếc nuối, ta cất riêng vào trong góc tim
Ngày xưa ơi, anh có nghe lòng tôi trốn tìm
Cám ơn đời cho đôi chúng ta, chung đoạn đường đi qua tuổi thơ
Tình yêu ấy, cất lại đây
Anh nào hay?
Đà Lạt vẫn đẹp như thế nhưng rồi cũng chẳng còn mưa ngâu
Người ta đổ lỗi là vì khí hậu đang nóng lên toàn cầu
Hay tại vì ta đã thôi mơ về một mối tình ngày xưa chưa thấu
Duyên hồi đó bây giờ gói gọn vào lời chào thưa nhau
Ta yêu một thành phố là vì thành phố đó có ai
Ta yêu một thời bồng bột, yêu cả những cái đúng cái sai
Ta yêu những câu chuyện cũ vì nó làm nên ta của ngày mai
Ta yêu thời trẻ con vì khiến ta cười mỗi khi nhìn lại
End:
Tình thơ đó, xin khắc ghi vào tim
Ngày xưa ơi, anh có nghe lòng tôi trốn tìm?
Cám ơn đời cho ta biết tên, ghi vào lời ca tôi viết nên
Ngày xưa hỡi, ơi ngày xưa, ơi ngày xưa”
Ngày Xưa Có Một Chuyện Tình - Củ Cải x Triển x Hương.
Giọng rap và một giọng ngân nga của chị Thanh Anh và anh Kiệt cứ vang lên đều đều nhưng lại khiến rất nhiều người nhớ đến chuyện tình của mình, và có cả Đổng Thành ngay cả Thanh Mỹ và Hồng Ánh cả ba đứa đó điều có một vài chuyện không nói cho ai biết, nhưng chuyện tình cảm đó đã qua rồi thì phải nhưng vẫn có chút gì đó gọi là hối hận.
“Nhiều lúc tao nghĩ tại sao ngày đó lại không tỏ tình nhưng mà có những chuyện không nên nói” Thanh Mỹ nói nhẹ với Đổng Thành cậu ấy cũng gật đầu nhẹ.
“Đôi khi chúng ta vẫn thường chọn bỏ lỡ thay vì thổ lộ” Thanh Anh nhẹ nhàng lên tiếng nói và cười một cách nhẹ nhàng, rồi rời khỏi chỗ về lại bàn giáo viên để cho lượt khác bóc.
“Có đôi lúc các em không cần thổ lộ họ cũng đã biết nhưng họ trốn tránh đó là hay câu trả lời, và đôi lúc thổ lộ là để nói lời chào tạm biệt và kết thúc chứ không phải để chờ đợi lời đáp lại thay một trang mới bắt đầu cùng nhau, cho nên cảm giác mình có kết quả thì hãy thử hay chúng ta không biết nó như nào thì cũng nên thử, tóm lại thì thích ai yêu ai hãy tỏ tình bởi vì cậu ấy đối với các em rất tuyệt nên đừng ngại, được thì ăn cả ngã thì về không thôi…”
“Đừng để hối tiếc điều gì cả, khi các em đã nói ra dù có kết quả như thế nào đi chăng nữa hãy đón nhận nó và biết rằng mình đã sống hết mình với nó rồi” anh Liên Kiệt nhẹ nhàng trầm bổng nói lên tiếng nói của mình rồi cười nhẹ về lại chỗ ngồi.
Cô nghe thì cảm thấy lời nói của cả hai người này có gì đó rất giống nhau.
.