Nhìn cô gái đó rất trẻ, rất xinh đẹp nước da trắng gương mặt có chút u buồn nhưng nhìn đi nhìn lại chính cô cảm thấy người đó rất quen nhưng cô chẳng nhớ đến ai cả.
“Này Tuấn Thiên cậu nhìn xem bên kia là ai vậy” cô xoay đầu qua khều nhẹ Tuấn Thiên.
“Gì vậy bà, nơi này không có người ở đâu chỉ có mấy cô chú có thể đi vào thôi, nói cái nghe sợ ngang vậy bà dà” Tuấn Thiên nhìn theo hướng của cô rồi quay người lại nói.
“Không có thì thôi, làm gì phản ứng mạnh vậy ông cố” cô cũng nhăn mặt nói.
Tuấn Thiên liền nghiêm mặt lại, người hơi dựa vào ghế giọng cũng đè xuống như chỉ muốn nói mình cô nghe.
“Ngày trước tao được ông nội kể lại rằng ngôi biệt thự này lúc ông còn nhỏ rất đông đúc người ở có thể gọi là một đại da đình, nhưng từ chuyện vợ cả của ngôi nhà này lúc về làm dâu chỉ mới ở tuổi mười sáu là bà nội của cô Hoa Ly ý thì bà cả mất khi ở tuổi mười tám vì tình nhân của chồng mình sát hại ngay bên góc mày mới bảo tao nhìn, từ đó người ta thường nói bà hay về đây canh giữ nơi này, chuyện đó cũng không được ai nói quá nhiều nhưng từ dó ngôi biệt thự này bị bỏ hoang đi chỉ để nơi thờ cúng chẳng ai về ở nữa, mãi đến thời của ba tao thì có cô Hoa Ly về ở nơi này và những chuyện tâm linh cũng xảy ra như là nơi đó có rất nhiều phòng nhưng cấm tuyệt mọi người trong nhà đến phòng họp lớn của ông nội cô Hoa Ly, và phòng ngày trước vợ chồng ông từng ở cùng với đó có một lời đốn được chủ nhân bây giờ của Nguyễn gia xác nhận là thi thể của bà cả được để trong một phòng của căn biệt thự này”.
Nghe Tuấn Thiên kể chuyện mà người cô lạnh hết cả lên không dám nghĩ nữa thật sự là quá sợ hãi rồi, cô từ trước đến bây giờ không tin vào những chuyện tâm linh nhưng cũng không dám khẳng là không có.
“Cho nên ở nơi này người ta thường nói vẫn luôn nhìn thấy hình ảnh của bà cả đi loanh quanh ở khu biệt thự này là hư vậy, ngày đó khi bà mất hình như là mặc một chiếc váy trắng mà khi đó bà đang ở độ tuổi xuân sắc nên nhìn bà ấy rất đẹp nụ cười thanh thuần” Tuấn Thiên chậm rãi nói cho cô nghe.
“Tao muốn đi về rồi đó” Trúc Đan nhẹ giọng nói.
Thanh Đăng từ lúc đi ra khỏi mộ chẳng nói gì nhưng nhìn hai người con gái đang sợ như vậy cũng chỉ bật cười mà thôi.
“Thôi đi hai bà cô ơi mình không làm gì họ thì họ sẽ không làm gì mình đâu, còn thằng kia mày còn kể nữa có khi tao mày phải gọi cấp cứu đó”.
Tuấn Thiên nhìn gương mặt của cô cùng với Trúc Đan đã xanh lè hết rồi cậu ta cười không nhặt được mồm luôn rồi, bọn cô không nói gì nhiều mà trực tiếp đi ra ngoài xe đợi mọi người, đến lúc ra ngoài xe Thanh Đăng mói kêu bọn cô lại gần.
“Lúc nãy không phải một mình cậu gặp đâu Mi tao cũng gặp, từ lúc bước vào rồi người đó cứ đi theo chúng ta và nắp sau cái cây to” Thanh Đăng nghiêm chỉnh nói với mọi người.
“Được rồi stop ở đây đi hồi tao nghỉ ngủ đó” cô đưa tay chặn trước mọi người.
Mọi người cũng không nói thêm tiếng ì nữa chỉ đợi các cô chú ra rồi cùng nhau đi ăn uống mà thôi, trước khi đi cô có quay người nhìn về phía cô Gia Linh, nhìn cô ấy rất sang trọng nhưng cô ấy cô đơn khác với những gì cô ấy thể hiện ra có vẻ như cô ấy sống cũng chẳng mấy hạnh phúc, nhưng cô không chắc vì đây là lần đầu tiên cô gặp và tiếp xúc.
“Mấy đứa nay ăn hải sản nhá” cô Thanh Trúc ngồi vào ghế lái xe hỏi.
Bọn cô không có gì phản đối, từ nãy đến bây giờ cô nhận được đâu gần mười tin nhắn từ anh hình như là báo đến nơi.
-”Anh đến nơi rồi, chiều mai em lên chơi cùng với anh có được không ?”.
Đọc tin nhắn cuối cùng của anh thì cô cười tủm tỉm, nhưng suy nghĩ đi thì cô vẫn phải xin phép bố mẹ mới được.
Đến nơi ăn uống bọn cô vui vẻ đi xuống ngồi vào bàn, nhưng nhìn sắc mặt của cô Thanh Trúc và anh Thanh Duy có vẻ như không được vui lắm.
“Có chuyện gì sao mẹ” Thanh Đăng lo lắng hỏi.
“Sao này tụi con có gặp cái cô hôm nay mẹ nói chuyện thì tuyệt đối đừng bao giờ lại gần nhớ rõ chưa” cô Thanh Trúc nghiêm nghị nói bọn cô.