Lúc Trình Ân Ân bước vào cửa, Phương Mạn Dung đang ngồi trong phòng khách cắn hạt dưa xem tivi, lườm cô một cái nói: “Về nhà cũng không nói trước một tiếng, trong nhà đến một cọng rau cũng không có.” Ném hạt dưa trong tay xuống, đứng lên, ngữ khí giống như không hề kiên nhẫn, “Muốn gì ăn? Tao đi mua đồ ăn.”
Trình Ân Ân cảm thấy mình đại khái là có bệnh, bị bà ấy quở trách một câu như vậy nhưng trong lòng ngược lại cảm thấy an tâm.
“Cái gì cũng được.” Cô nói.
Phương Mạn Dung mặc áo khoác ra ngoài, Trình Ân Ân đeo cặp sách về phòng, móc ra một cái túi giấy tương đối dày dặn, cầm trong tay.
Cô rất ít khi đi vào phòng ngủ của Trình Thiệu Quân và Phương Mạn Dung. Trình Thiệu Quân không ở nhà thường xuyên, bên trong gian phòng có rất ít đồ vật của ông ấy. Trên tủ đầu giường bày biện một cái túi thẻ bằng da, có một vài cái thẻ lấy ra nhưng không bỏ vào lại, cứ như vậy mà để nằm rải rác, một lớp bụi rơi xuống, xem ra đã một thời gian rồi không về.
Đồ đạc của ông ấy rất lộn xộn, Phương Mạn Dung cũng không dọn dẹp, bởi vì một khi đồ nào tìm không thấy sẽ trở thành lỗi của bà. Tốn công nhưng không có kết quả cho nên dứt khoát buông tay mặc kệ.
Cái trạng thái hai vợ chồng mạnh ai nấy lo này đã tiếp tục nhiều năm.
Cái nhà này là một cái xác rỗng, nhưng Trình Ân Ân vẫn hy vọng nó có thể duy trì dài lâu, cô không muốn trở thành một cô nhi không ai muốn.
Nhưng nếu thật sự đi đến bước ly hôn kia, Phương Mạn Dung không có công việc, cũng không có tiền tiết kiệm, chỉ có thể cho thuê một căn phòng cũ trong nhà sống qua ngày. Số tiền cho thuê ít ỏi này còn không đủ để bà ấy tiêu xài một đêm trên bàn mạt chược.
Gần đây Trình Ân Ân cũng có một phen phát tài, trong mắt cô đó là một khoản tiền lớn. Nhưng trong thế giới của người trưởng thành thì nhiêu đó chẳng đáng làm gì. Cô còn muốn tính toán cho học phí đại học của mình, lấy ra một nửa cho Phương Mạn Dung, đây chính là toàn bộ mà một người con gái như cô có thể cho.
Cô nhét cái bọc túi giấy nhét vào dưới gối của Phương Mạn Dung, lúc đi ra khỏi phòng ngủ vừa vặn gặp được ‘Trình Thiệu Quân’ mở cửa đi vào, khiến cô giật nảy mình.
May mà Trình Thiệu Quân không để ý cô đi vào phòng ngủ chính làm gì, Trình Ân Ân gọi một tiếng “Ba”, ông lên tiếng, thả cái cặp tài liệu xuống, ngồi trên ghế salon, lần đầu tiên hỏi: “Gần đây thế nào?”
“Đều rất tốt.” Trình Ân Ân nói.
Trước kia lúc nào cũng phát rầu vì chuyện không đủ tiền. Thời gian giật gấu vá vai đã trở thành dĩ vãng sau khi cô gặp được chú Giang.
“Tuần này có thi tháng?” Trình Thiệu Quân hỏi.
Trình Ân Ân cho rằng ông muốn hỏi đến thành tích, trả lời: “Hôm nay mới thi xong, cuối tuần mới có kết quả.”
“Ừ, học tập cũng đừng quá vất vả, đừng ảnh hưởng đến nghỉ ngơi.”
Đây là lần đầu tiên ông chủ động biểu lộ sự quan tâm đến cô, ngược lại Trình Ân Ân không quen một người cha như vậy, cảm thấy có chút kỳ quái.
Phương Mạn Dung rất nhanh mua thức ăn về. Lúc bà đang nấu cơm, Trình Ân Ân muốn đi vào giúp, bị lý do làm vướng bận đuổi ra, thế là ngồi cùng một chỗ trong phòng khách cùng với Trình Thiệu Quân xem tin tức.
Đồ ăn đã làm xong, Phương Mạn Dung dọn lên bàn mới gọi bọn họ đến ăn. Hôm nay là tuyệt chiêu sở trường của bà: Thịt kho tàu, màu sắc hồng nhuận, nhìn bên ngoài cũng đủ khiến người ta cực kỳ muốn ăn. Bà gắp cho Trình Ân Ân một miếng, ngoài miệng vẫn không buông tha: “Ăn nhiều thịt một chút. Nhìn mày gầy ốm, ra ngoài người ta còn tưởng tao không cho mày ăn cơm.”
Bầu không khí có một chút hòa thuận. Trình Ân Ân thậm chí còn có chút cảm giác được yêu thương mà lo sợ, ăn một miếng, cảm thấy hương vị không đúng.
Phương Mạn Dung nhìn thấy cô cắn một cái liền dừng lại, hỏi: “Ăn không ngon?”
Trình Ân Ân lắc đầu, bỏ miếng còn lại vào miệng.
Hương vị này ăn ngon, nhưng có chút không giống như trong trí nhớ của cô. Cô ăn thêm mấy miếng nữa, bỗng nhiên cúi đầu nói: “Luộc chín thịt sau đó rán trong chảo, cho mỡ heo chảy ra bớt, sau đó lại xào nước màu.”
Một câu không hiểu được khiến cho hai người khác dừng lại, liếc nhau, Phương Mạn Dung nói: “Mày học cách làm ở chỗ nào. Lần sau tao thử một chút.”
“Không phải là mẹ dạy con sao?” Trình Ân Ân ngẩng đầu một chút, chọc chọc cơm trong chén.
Phương Mạn Dung hoàn toàn sửng sốt. Tuy nói không có camera quay chụp, cũng không có đạo diễn trấn giữ, nhưng bà vẫn nắm kịch bản kỹ càng. Bà nhìn tới nhìn lui mấy lần, bên trong chỉ nhắc tới một câu đó chính là món sở trường của ‘bà’ là thịt kho tàu nhưng không nói cách làm một cách tỉ mỉ, cũng không hề nhắc tới chuyện đã dạy qua con gái cái này.
Mặc dù có chút buồn bực, nhưng mà phản ứng rất nhanh: “Rán trên chảo dễ dàng dính chảo, tao lười làm.”
Trình Ân Ân không nói gì. Cô cảm thấy rất kỳ quái, cha mẹ kỳ quái, cô cũng kỳ quái, giống như xung quanh cái gì cũng kỳ quái.
Cơm nước xong xuôi khi về phòng cô bắt đầu đọc sách làm bài, không để cho đầu óc nhàn rỗi. Bởi vì nếu không như thế, cô sẽ cảm thấy không yên ổn cùng với bối rối.
Thật ra là trạng thái này bắt đầu ngay từ sau lễ tang ngày đó, cô không biết nguyên nhân, chỉ là không để cho mình nghĩ đến theo bản năng, dùng những chuyện khác di chuyển lực chú ý.
Tiểu Sán Sán thông minh nghịch ngợm, bình thường là một đứa bé rất độc lập, nhưng khi dính Trình Ân Ân dính cũng rất chặt. Trình Ân Ân ở nhà một ngày, chủ nhật liền đi qua chỗ cậu.
Lần thi tháng này Trình Ân Ân lại tiến bộ, môn Toán cuối cùng cũng vượt qua ba chữ số, , so với lần trước tiến bộ điểm. Tiến bộ của bản thân là một chuyện càng ngày càng khó, chỉ cần không ngừng tiến về phía trước, cô cảm thấy thỏa mãn.
Tốn khoảng hai ba ngày để tất cả các môn giải thích bài thi, chỉnh sửa lỗi sai. Cô dùng toàn bộ thời gian rảnh rỗi liều mạng luyện đề Toán, sau đó so sánh đáp án sửa sai, những chỗ không giải quyết được sẽ đi hỏi Phàn Kỳ hoặc giáo viên Toán.
Cô sắp xếp thời gian không để chút thời gian rảnh nào, không cho những suy nghĩ bất an kia có cơ hội quấy phá.
Trình Ân Ân không để Giang Dự Thành phụ đạo cho cô nữa, cô ấy cũng khăng khăng tập chạy vào ban đêm. Cho dù cánh tay nhỏ của cô không thể nào nhéo được đùi Giang Dự Thành. Trong nháy mắt đông chí qua đi, nhiệt độ không khí ngày càng thấp, còn rơi thêm một trận tuyết, kế hoạch chạy ban đêm đành phải hoãn lại.
Lễ Giáng sinh là một trong những ngày lễ mà học sinh cấp ba nóng lòng nhất, không ít người lấy quả bình an () cùng với quà tặng đem tặng nhau. Đầu óc của Trình Ân Ân bị đề thi che lấp, cô hoàn toàn quên cái ngày lễ này. Nhưng sáng sớm ngay đêm Giáng sinh, Giang Dự Thành đưa cho cô một cái túi, bên trong đều là những quả bình an được gói lại đẹp đẽ, vừa đỏ vừa to.
()平安果 – Quả bình an, quả táo. Vì trong tiếng Hoa pinyin của quả táo và bình an gần gần giống nhau.
Anh không chuẩn bị cho Giang Tiểu Sán, mấy món quả bình an này vốn là do người Trung Quốc nghĩ ra, nhưng lại cực kỳ thịnh hành trong đám học sinh. Người khác có, Ân Ân của anh đương nhiên cũng phải có.
Nhưng mà Giang Tiểu Sán lại mượn cơ hội này để khóc lóc om sòm, lúc xuống lầu quấn cả người trên đùi anh, khóc hu hu: “Ba không thương con! Vì sao ba không chuẩn bị cho con! Không có quả bình an hôm nay con không bình an!”
Giang Dự Thành cũng không thèm quan tâm, nhưng Trình Ân Ân ở một bên lập tức: “Phi phi phi!” Sau đó nghiêm túc, “Không thể nói những lời như vậy, nhanh phun ra đi!”
Giang Tiểu Sán ngoan ngoãn phi phi phi ba tiếng. Trình Ân Ân lấy một quả bình an cho cậu bé: “Hôm nay bình an.”
Lúc này Giang Tiểu Sán mới tuột xuống từ trên đùi Giang Dự Thành, hầm hừ nói: “Vẫn là Tiểu Ân Ân tốt với em.”
Cậu bé giận, lên xe vẫn còn mắng: “Giang Dự Thành, ba thật là không có lương tâm! Con muốn tiết lộ bí mật của ba!” Sau đó quay đầu nhìn Trình Ân Ân nói, “Tiểu Ân Ân, em kể chị nghe, buổi tối nay chị… ưm ưm ưm!”
Giang Dự Thành che miệng cậu bé chặt chẽ, phân phó tài xế: “Lái xe.”
Giang Tiểu Sán liều chết vùng vẫy một hồi, thành thật.
Lúc xuống xe, Trình Ân Ân lại lấy ra một quả táo đưa cho Giang Dự Thành. Nhưng anh chỉ nhìn cô, chậm chạp không có động tác.
Vốn là mượn hoa dâng Phật, hay là hoa cũng do Phật nhà người ta mua, cô có chúng ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Chúc chú Giang một năm mới bình an.”
Lúc này Giang Dự Thành mới đưa tay tiếp nhận, khóe miệng ngậm một ý cười nhàn nhạt.
Lúc Trình Ân Ân tới trường, không ngờ trên bàn học đã nhận được mấy quả bình an. Có Diệp Hân, Đào Giai Văn, còn có một tấm thiệp nhỏ, không biết tên. Cô phân chia những quá bình an của mình cho mọi người, Phàn Kỳ cô cũng giữ lại một quả đặt trên bàn cậu.
Vị giáo bá cà lơ phất phơ này lại đến muộn, hô một tiếng báo cáo, nghênh ngang đi tới, nhìn thấy quả táo, cầm lên, hỏi Trình Ân Ân: “Cậu đưa?”
Lão Tần đang giảng bài, trong phòng học rất yên tĩnh, Trình Ân Ân cực nhanh “Ừ” một tiếng. Tựa như tâm tình của Phàn Kỳ rất tốt, quả táo vẫn một mực cầm trong tay, chơi một hồi, đưa lên miệng, rắc cắn một cái.
Toàn bộ phòng học yên tĩnh, trên bục giảng lão Tần cũng nhìn qua.
“…” So với Phàn Kỳ Trình Ân Ân còn khẩn trương hơn, len lén liếc cậu, người này ngược lại rất bình tĩnh, thấy lão Tần nhìn chăm chú buông quả táo xuống, chậm rãi nhai một lát, nuốt xuống.
Cả ngày bầu không khí trong lớp đều vui mừng hớn hở. Lớp tự học buổi chiều, Trình Ân Ân đang làm đề tiếng Anh, Phàn Kỳ ném qua một tờ giấy.
Trình Ân Ân quay đầu lại, trên bàn của cậu ta bày ra sách tiếng Anh, bên trong sách giáo khoa là manga. Sắc mặt cô nghiêm túc nhìn, giống như tờ giấy kia không phải do cậu đưa qua.
Không có.
Trình Ân Ân ném tờ giấy qua, sau một lát lại ném trở về.
Vậy thì sắp xếp đi với tôi.
Sắp xếp cái gì?
Phàn Kỳ nhìn bốn chữ kia, giống như có thể tưởng tượng ra biểu lộ vô tội cùng nghi hoặc của cô. Đối phó với tính cách trì độn như thế này chỉ có cách nói thẳng.
Buổi tối đi ăn cơm với tôi.
Cậu có chuyện gì sao?
Có.
“….”
Trình Ân Ân không muốn một tờ giấy hết đưa qua rồi đưa lại, quá phiền phức. Mặc dù cô không thích nói chuyện trong lớp, nhưng cảm giác giống như Phàn Kỳ có chuyện tìm cô, liền đưa đầu lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Phàn Kỳ cũng đưa đầu xích lại gần bên cô: “Ăn cơm.”
Tại sao lại quần trở về rồi? Trình Ân Ân đang muốn hỏi lại, Cao Bằng ngồi phía sau bỗng nhiên cũng duỗi đầu gia nhập, nhìn Trình Ân Ân nói: “Cậu ấy muốn hẹn cậu cùng nhau trải qua lễ Giáng sinh.”
Hai người đồng thời quay đầu nhìn cậu ta một cái, Cao Bằng ngồi lại về chỗ: “Nhìn hai người quá phí sức, giúp các người một chút, không cần cảm ơn.”
Trình Ân Ân không biết đang êm đẹp vì sao cậu lại muốn hẹn mình đi ăn cơm. Nhưng mà lễ Giáng Sinh hình như phần lớn là tình nhân cùng nhau trải qua.
Phàn Kỳ thấy cô do dự, lại bổ sung thêm một câu: “Đừng suy nghĩ nhiều, có chuyện nhờ cậu giúp một tay.”
Trình Ân Ân nhẹ nhàng thở ra, đồng ý.
Buổi sáng lúc ra khỏi nhà trong nhà mọi thứ hết thảy đều bình thường, chạng vạng tối khi tan học về, đã biến thành một hiện trường của lễ Giáng Sinh.
Nến, cây thông, tuần lộc, lục lạc màu vàng, băng gấm màu đỏ… Các loại đồ vật đại diện cho Giáng Sinh cùng với sắc đỏ xanh, ngay cả những nơi hẻo lánh cũng được trang trí, ánh đèn cũng chỉnh tối lại, ngọn lửa trên nến cũng tô đậm bầu không khí vừa đúng.
Một góc phòng khách là một cây thông Noel cao khoảng m, trang trí cúc áo, đèn màu lấp lánh, còn có dòng chữ Merry Christmas phát sáng nữa, cực đẹp!
Giang Tiểu Sán thích nhất là các loại ngày lễ, mặc dù hàng năm trong nhà đều trang trí phối hợp với không khí ngày lễ, không hề ngoài ý muốn, nhưng cậu bé vẫn rất kích động, om sòm kêu lên xông thẳng vào.
Bên cạnh cây thông Noel có hai đống quà tặng --- Sở dì dùng từ đống để hình dung là bởi vì nhiều lắm, liếc nhìn căn bản không nhìn ra có bao nhiêu cái. Một đống cao hơn đống kia một chút, một đống ít hơn đống kia một chút, Giang Tiểu Sán hưng phấn nhào vào chồng quà tặng nhỏ, lăn lộn hai vòng.
Trình Ân Ân cũng ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Giang Tiểu Sán cô cũng vui vẻ theo, nhìn đống lớn kia, quay đầu nhìn Giang Dự Thành.
Anh vừa mới cởi áo khoác âu phục, một tay gỡ cà vạt, nhìn thấy cô đang cố gắng khắc chế kinh ngạc vui sướng, ánh mắt sáng lấp lánh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
“Của cô.”