Chậm chạp, không nhạy bén, không biết chính xác nên coi đó là chuyện tốt hay chuyện xấu, trêu chọc người khác mà không biết.
Giang Dự Thành chỉ có thể nhắc nhở mình trong lòng, chỉ còn ngày, nhịn xuống xúc động ăn cô vào bụng.
Chỉ là còn đùa giỡn nói một câu: “Vậy để anh xoa xoa cho em nhé?”
“Không cần.” Trình Ân Ân đỏ mặt dùng cánh tay ôm lấy ngực, “Chú mau đi đi.”
Giang Dự Thành búng một cái trên trán cô: “Mệt thì ngủ một lát đi. Cuộc họp này có thể hơi lâu, chờ anh quay về mình cùng nhau về nhà.”
Trình Ân Ân ngoan ngoãn đồng ý.
Cô nhìn Giang Dự Thành rời đi, văn phòng lập tức yên tĩnh lại. Cả buổi sáng rõ ràng cũng không nói lời nào nhưng lần này anh đi, liền có vẻ nhàm chán.
Trình Ân Ân cũng không dám lục lọi đồ đạc của anh, đã trải nghiệm đủ thích thú của ông chủ, đứng dậy về lại ghế sô pha, tiếp tục xem TV. Thấy buồn ngủ chỉ cần trượt xuống nhắm mắt lại.
Giấc ngủ này rất sâu. Khi tỉnh lại, mí mắt mông lung mở ra liền thấy một cái đầu tròn nhỏ ngay trước mắt. Giang Tiểu Sán chống cằm, yên lặng nhìn cô.
Trình Ân Ân mở to đôi mắt ngái ngủ, đối mặt với cậu bé.
“Tỉnh dậy đi, rời giường về nhà.” Giang Tiểu Sán kéo dài giọng nói, nói rất nhẹ.
Ngủ trưa lâu quá sẽ rất mệt mỏi, Trình Ân Ân cảm thấy đầu mình trầm trầm, ngồi xuống còn rất mơ hồ.
Giang Dự Thành bước ra từ sau bàn làm việc: “Chưa tỉnh ngủ?”
Trình Ân Ân hàm hồ: “Dạ…”
“Vậy anh ôm em xuống lầu?” Anh nói cúi người xuống, một tay ôm lấy eo Trình Ân Ân, một tay xuyên qua đầu gối cô.
Một giây trước khi cái mông rời khỏi sô pha, Trình Ân Ân liền tỉnh táo, lập tức chạm chân xuống mặt đất: “Em tỉnh rồi.”
Giang Dự Thành liền ngồi dậy.
“Em đi lấy khăn lông cho chị lau mặt.”
Giang Tiểu Sán chạy vào toilet, giặt một cái khăn ấm đem ra đưa cho cô. Trình Ân Ân nhận lấy, lúc lau mặt, nghe được cậu bé cưng chiều mà nói: “Tiểu mơ hồ.”
“…” Trình Ân Ân ngượng ngùng lộ ra nửa khuôn mặt từ sau chiếc khăn.
Cô lau mặt xong đi giặt khăn, lúc đi ra thấy Giang Tiểu Sán đang làm nũng ôm đùi Giang Dự Thành: “Daddy, ba ôm con xuống lầu đi.”
Giang Dự Thành không nhìn cậu chút nào, mười phần lạnh lùng nói: “Nếu không cần đến chân có thể quyên tặng cho người cần.”
Giang Tiểu Sán hừ hừ: “Ba bất công.”
Trình Ân Ân người “được” bất công, lặng lẽ ở phía sau mặt đỏ tim run.
“Chị Vi, chị tan tầm sao?” Đoạn Vi vừa đi ra khỏi cao ốc, liền bị một cô Thư ký nhỏ gọi lại, thành viên của phòng Thư ký đều ở chỗ này.
“Ừ.” Đoạn Vi đưa mắt nhìn mọi người, “Mọi người muốn đi đâu?”
“Đi ăn cơm. Hôm nay chị Trình đến công ty, Giang tổng chuyển phần hạng mục sang ngày mai, cũng cho bọn em tan làm sớm, vừa vặn mọi người cùng nhau đi ăn chung một bữa.” Cô Thư ký nhỏ tràn đầy hứng khởi hỏi, “Chị Vi, chị cũng đi cùng đi.”
“Đi cái gì mà đi,” Cách đó không xa, Đào Khương người đã muốn chạy tới một chiếc xe con màu trắng quay đầu lại, “Cô ấy hiện nay không phải là người của phòng Thư ký, nội bộ gặp mặt gọi cô ấy đến làm gì.”
Thư ký nhỏ âm thầm trừng cô ta một cái, bênh vực kẻ yếu: “Chị Vi chỉ là tạm thời được điều đến bộ phận Nhân sự, cũng không cũng không có nghĩa là sau này không về lại.”
Nói xong lại nhỏ giọng an ủi Đoạn Vi: “Chị Vi, trong lòng chị đừng quên. Giang tổng hết giận khẳng định sẽ điều chuyển chị trở về, dù sao thì chị cũng là trụ cột cô, Giang tổng tín nhiệm chị nhất.”
Nhưng những lời này cũng chỉ là một câu an ủi.
Đoạn Vi làm việc cẩn thận, không lộ ra bất kỳ dấu vết gì, cô cũng đủ hiểu Trình Ân Ân, tuyệt đối sẽ không thể phát hiện ảnh chụp “ám chỉ” kia là cố ý, sẽ càng không tranh cãi trước mặt Giang Dự Thành.
Nhưng đôi khi ý trời lại trêu người, cô không ngờ lại bị một diễn viên nhỏ không biết phân tấc liên lụy. Không chỉ là tạm thời bị cách chức một tháng, sau khi phục chức còn trực tiếp bị điều đến bộ phận Nhân sự.
Giang Dự Thành không phải là một người có tính tình thay đổi thất thường, trong lòng Đoạn Vi rõ ràng, không phải chỉ là nguôi giận là có thể giải quyết được. Cô đã bị điều chuyển khỏi phòng Thư ký, cô không trở về được.
Cô Thư ký nhỏ đang còn tranh luận với Đào Khương, Đoạn Vi không để ý đến, chỉ hỏi: “Chị Trình tới?”
“Đúng vậy, ở trong văn phòng của Giang tổng chờ một ngày nha.” Thư ký nhỏ nói, “Em thấy hai người họ còn hy vọng. Lúc đi đến còn nắm tay, lúc đi ra cũng vậy.”
Đoạn Vi không nói gì.
“Chị Vi, chị đi ăn cùng bọn em chứ, vẫn là nhà hàng lần trước…”
“Chị không đi được.” Đoạn Vi cười cười, “Không thích hợp.”
Thư ký nhỏ có chút thất vọng: “Vậy được rồi. Chờ chị quay về, chúng ta tụ tập cùng nhau ăn một bữa.”
Bỏ một ngày đi học, bình phục sau một trận thương cảm không biết từ đâu mà đến, Trình Ân Ân bắt đầu cảm thấy tự trách. Hôm qua mới vừa kết thúc tuyên thệ trước khi xuất quân, hôm nay đã trốn học, thật sự là hổ thẹn với bài phát biểu của mình.
Ăn chung cơm tối ở bên ngoài, lúc về nhà, cô liền lập tức tiến vào chế độ học tập điên cuồng.
Bình thường ở giữa sẽ định ra thời gian nghỉ ngơi một chút. Hôm nay không biết là do cảm giác lo lắng quấy phá, hay hiệu quả máu gà của đại hội tuyên thệ, học một hơi đến giờ, thẳng cho đến khi Giang Dự Thành theo lệ cũ mở cửa đi vào, cô mới thoát ra khỏi trạng thái tập trung cao độ.
Dính nhau một lúc ôm ấp hôn hít, sau đó đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, cô xé một tờ lịch đếm ngược ngày xuống.
Có áp lực, nhiều hơn chính là chờ mong.
Một khoảng thời gian rồi, Trình Ân Ân chưa nhìn thấy Đoạn Vi. Khai giảng sau năm mới, nguyên bản cô có chuẩn bị một món quà nhỏ cho Đoạn Vi, nhưng đi tìm cô ấy mấy lần, nhưng người không có ở đây, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.
Một mực không gặp được người, sau đó liền chuyển thành lo lắng.
Hôm nay cô đến phòng Giáo dục Chính trị, thò đầu vào nhìn nhìn nhưng vẫn không thấy được thân ảnh của Đoạn Vi.
Lúc rời đi đụng phải một giáo viên khác, đối phương thấy cô liền mỉm cười. Dù sao cũng là nhân vật nữ chính, người được ông chủ nâng niu trong lòng bàn tay, tất cả mọi người đều nhận ra.
“A, đây không phải là bạn học Trình Ân Ân sao? Đến nơi này có việc?”
Trình Ân Ân ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó hỏi: “Vì sao gần đây không nhìn thấy cô giáo Đoạn? Cô ấy không đến sao?”
“Cô giáo Đoạn? Ý em là Đoạn Vi sao?” Trình Ân Ân dạ một tiếng, đối phương nói, “Em tìm cô ấy à, cô ấy đã sớm từ chức rồi.”
“Cái gì?” Trình Ân Ân kinh ngạc, “Lúc nào vậy?”
“Từ sớm rồi, chuyện từ năm ngoái.” Dù sao cũng là thân tín phía sau màn ảnh của ông chủ, tới lui cũng không khỏi khiến cho người khác hỏi đến, nguyên nhân cụ thể đúng là không một ai biết được.
Đối phương nhớ lại một chút: “Hình như là tháng .”
Lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn của Đới Dao, náo loạn một trận sóng gió, ông chủ tự mình ra mặt xử lý, thời gian cũng coi như có ấn tượng sâu sắc. Nói không chừng chuyện Đoạn Vi từ chức cũng liên quan đến chuyện kia.
“Vì sao lại từ chức?” Vậy mà cô không hề biết.
Trình Ân Ân chậm rãi nhíu mày lại: “Nhưng mà, trước kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, em còn gặp cô ấy ở trường học…”
“Cái đó không biết, có lẽ là quay về có việc?”
Sau khi rời khỏi phòng Giáo dục Chính trị, Trình Ân Ân thực sự có chút lo lắng, không biết có phải là chị Vi Vi gặp phải chuyện gì không. Màn hình hội thoại chỉ dừng lại ở những tin nhắn cô gửi đi kia:
[Chị Vi Vi, chị không có ở trường sao?]
[Khi nào chị mới đến, em mang quà đến cho chị.]
[Chị Vi Vi, chị đang bận sao?]
Trình Ân Ân thử gọi điện thoại cho Trình Ân Ân, sau khi vang lên một vài tiếng, bên kia thuận lợi kết nối, cô lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Chị Vi Vi, là em.”
Giọng nói của Đoạn Vi rất bình thường: “Ừ, thế nào, có chuyện gì cần chị giúp sao?”
“Không phải. Em có một món quà nhỏ muốn tặng chị, nhưng vẫn không nhìn thấy chị, hôm nay mới biết chị từ chức.” Trình Ân Ân nói, “Chị Vi Vi, có phải có chuyện gì xảy ra với chị không, vì sao lại từ chức?”
“Không có gì, chỉ là đổi công việc khác thôi.” Đoạn Vi nói.
Trình Ân Ân “À” một tiếng, lòng cũng buông xuống.
Bên kia dừng lại một lát, giọng nói của Đoạn Vi một lần nữa vang lên: “Không bằng ngày nào đó rảnh rỗi chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm đi. Sinh nhật em cũng gần đến rồi, chị cũng có một món quà tặng cho em.”
“Cảm ơn chị Vi Vi.” Có người nhớ rõ sinh nhật của mình, Trình Ân Ân luôn luôn cảm động, “Em thì mỗi ngày sau giờ học đều có thời gian, cuối tuần cũng có. Chị khi nào thì rảnh?”
“Cuối tuần này đi.” Đoạn Vi hỏi, “Thời gian như vậy có tiện cho em không?”
“Thuận tiện.” Trình Ân Ân một lời đáp ứng.
Sinh nhật của Trình Ân Ân vào tiết trồng cây, thứ ba tới.
tuổi, sinh nhật có ý nghĩa trọng đại. Từ nay về sau, cô chính là một người không cần người giám hộ, là một người trưởng thành.
Ngày này cô đã chờ mong từ lâu, trước kia vừa sợ hãi vì mái nhà kia vỡ vụn, lại vừa gấp gáp không chờ được muốn được lớn lên, có thể tự mình sinh hoạt. Nhưng bây giờ cô hoàn toàn không hề cảm thấy cô đơn, cô không hề đơn độc, cô có chú Giang cùng với Tiểu Sán Sán.
Chỉ có một điểm duy nhất khiến cô khẩn trương chính là sau mỗi lần hôn nhau, Giang Dự Thành sẽ nói bên tai cô một câu:
Còn lại ngày…
Còn lại ngày…
“Còn lại ngày.”
Buổi tối thứ sáu, so với thường ngày anh đến trước thời hạn nửa tiếng, Trình Ân Ân đang phân cao thấp một một bài tập xác suất, tính toán mấy lần đều không đúng, quá chuyên tâm ngay cả động tĩnh mở cửa cũng không nghe thấy.
Giang Dự Thành trực tiếp đi đến phía sau cô, rút ra cây bút trong tay cô.
“Ngồi lâu quá rồi, thư giãn một tí.”
“Em biết rồi!” Trình Ân Ân đột nhiên thông suốt, cướp lại cây bút, cúi đầu múa bút thành văn. Vừa viết trong miệng vừa lẩm bẩm.
Giang Dự Thành không lấy lại cây bút của cô, cúi đầu im lặng nhìn, đợi đến khi cô viết xong chữ cuối cùng, đưa tay xuống hai bên nách nhấc cô từ dưới ghế lên.
Chữ cuối cùng kéo một đường dài trên giấy, trong tay Trình Ân Ân còn nắm chặt cây bút mực màu đen, người bị kéo lên, ngay sau đó bị đặt lên bàn.
Giang Dự Thành đứng trước mặt cô, hôn xuống, Trình Ân Ân cũng phối hợp mà ngẩng đầu lên.
Hôm nay hình như anh cực kỳ tham lam, một lần lại một lần hôn xuống. Cây bút rơi xuống đất lúc nào Trình Ân Ân cũng không biết, lúc được buông ra cả người đều mơ mơ hồ hồ.
“Còn hai ngày nữa.” Giọng của Giang Dự Thành hạ xuống thuần hậu nói bên tai cô.
Trình Ân Ân biết “hai ngày” này có nghĩa gì, thành niên, có thể ngủ với nhau.
Hình như đối với chuyện ngủ chung anh rất có hứng thú, nhưng cô không biết ngủ như thế nào, cũng có chút khẩn trương đối với chuyện mình không biết, cũng có ngượng ngùng cùng với chờ mong nhưng không dám nói.
Đến cùng là là phải là như thế nào, mình có cần phải lén lút học tập một chút không?
Cô rất dễ dàng thẹn thùng đỏ mặt. Tuy nhiên ở một số phương diện, không ngờ lại lớn mật.
Giang Dự Thành không biết trong nội tâm cô đang tính toán, ngón tay vuốt ve làn da sau tai cô, nói: “Ngày mai anh phải đi công tác. Tối ngày mốt sẽ về đón sinh nhật cùng em.”
“A?” Anh có một khoảng thời gian không có đi công tác, đột nhiên nghe được, Trình Ân Ân vậy mà cảm thấy không nỡ.
Cô thất vọng ra mặt không chút che giấu như vậy Giang Dự Thành cảm thấy rất hưởng thụ, cúi đầu hôn hôn chóp mũi của cô: “Anh nhất định sẽ trở về đúng giờ.”
Ban đầu vốn có lịch trình ngày hôm sau, công việc này diễn ra trong hai ngày, đã sửa đổi lại lịch trình không phải là một chuyện dễ dàng. Đầu tiên chính là ảnh hưởng đến những công việc khác, hơn nữa ảnh hưởng đến nhiều bên, thương lượng rất khó khăn. Để không bỏ qua sinh nhật cô, quả thực anh đã hoàn thành trước thời hạn một ngày.
Lý do không trì hoãn chính là anh cảm thấy bản thân mình đại khái trong thời gian ngắn không thể rời đi được.
Trình Ân Ân khéo léo gật đầu: “Vậy em chờ chú.”
Ngày hôm sau là thứ bảy, trước khi cô thức dậy, Giang Dự Thành đã xuất phát. Sau khi Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán ăn sáng xong, nhìn thấy sắc trời không tệ, cùng nhau đi ra công viên giải trí âm nhạc chơi cho đến trưa.
Giữa đường cái có một anh chàng béo ca hát rất êm tau, lúc đi ngang qua, Trình Ân Ân bỗng nhiên nói: “Giọng của anh ta rất giống chú Giang.”
Giang Tiểu Sán ở bên cạnh cười khúc khích, mặt mày bày ra vẻ mặt “Em biết hết” nói: “Có phải là chị nhớ ba em không?”
“Nào có.” Trình Ân Ân nóng mặt, cố giả vờ trấn định.
Rõ ràng là buổi sáng anh mới rời khỏi, cách xa chưa đến bốn tiếng, thời gian còn chưa lâu như một ngày bình thường đi học. Nhưng mà dường như thật sự có chút nhớ nhưng.
Chỉ có một chút, một chút xíu xiu thôi.
Đứng ở đằng xa nghe xong một bài hát, Trình Ân Ân lấy điện thoại ra, một tiểu quỷ nghèo hào phóng quét mã khen thưởng.
Buổi chiều hai người ở nhà xem phim, Giang Tiểu gia mời khách, gọi kem ly cùng với pizza bên ngoài đưa đến, tương đối dễ chịu.
Những cuối tuần không có Giang Dự Thành rõ ràng đã trải qua nhiều lần nhưng lần này lại ngoài ý muốn cảm thấy dài dằng dặc.
Thời gian hẹn với Đoạn Vi chính là chạng vạng tối chủ nhật, Trình Ân Ân đến chỗ hẹn trước, Đoạn Vi đã gửi địa chỉ đến. Vẫn là quá cà phê lần trước ngay đối diện Thành Lễ.
Cô đến sớm hơn mười phút, gửi tin nhắn cho Đoạn Vi, sau đó lấy một món quà nhỏ từ trong túi xách ra, chỉnh chu đặt lên bàn.
Đoạn Vi trả lời sẽ đến ngay, Trình Ân Ân lặng yên nhìn bảng menu một chút, dự định trước khi cô ấy đến sẽ chọn cho xong cà phê. Cô vẫn còn nhớ rõ món Đoạn Vi gọi lần trước gặp nhau.
Chọn xong, sau khi thanh toán, quay người về lại chỗ ngồi.
Dư quang quét đến một hình bóng của một người, chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua nhưng cả người Trình Ân Ân cứng ngắc, trong chốc lát tay chân lạnh ngắt.
Cô nhìn thân ảnh phảng phất như chỉ lướt qua, từng bước từng bước đi qua cửa sổ thủy tinh. Có lẽ ánh mắt của cô quá mãnh liệt, đối phương hình như cũng phát giác; hoặc chỉ là một cái nhìn lơ đãng ngẫu nhiên mà người kia cũng quay đầu liếc nhìn vào bên trong cánh cửa một cái.
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi, ánh mắt của anh ta cùng với Trình Ân Ân còn chưa giao nhau được một giây đồng hồ. Nhưng trong nháy mắt đó, trong đầu lại “Ong------“ lên một tiếng giống như một đoạn dây cung bị đứt, ngay sau đó chính là đau nhức giống như sắp nổ tung.
Trong chớp mắt trước mắt cô đen thui, thân thể lung lay, trước khi ngã quỵ nhân viên phục vụ ở gần đó kịp thời đã lấy: “Cô không sao chứ?”
“Anh trai…” Cô há to miệng nhưng không có âm thanh gì phát ra thêm.
Một người nhân viên phục vụ khác cũng chạy đến, hai người mỗi người dìu cô một bên: “Thế nào? Có cần gọi xe cứu thương không?”
Tay chân của Trình Ân Ân như nhũn ra nhưng không biết khí lực từ đâu ra lại đẩy hai người, đột nhiên không chút chuẩn bị mà chạy ra bên ngoài. Lúc cửa bị đẩy ra chuông gió rung lên, âm thanh đinh linh đinh linh giống như một loại ma chú không tên.
Chân của Trình Ân Ân phi nước đại, bên tai có tiếng gió như đang truy đuổi âm thanh của gió.
Thân ảnh kia cũng không có đi xa, cô rất nhanh đuổi kịp được, giống như sợ anh ta trốn thoát, một tay nắm lấy cánh tay anh ta. Cô đứng trước mặt đối phương, thở rất gấp, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt anh ta. Đột nhiên tơ máu nổi lên khắp đôi mắt nàng, nhìn qua có chút điên cuồng.
Người đàn ông này rất trẻ, tướng mạo nhã nhặn đẹp trai phóng khoáng, đeo một cặp kính mắt, khí chất ôn hòa.
Sau khi Trình Ân Ân nhìn rõ bộ dáng của anh ta, âm thanh ầm ầm vang lên trong đại não cũng bớt đi từng chút từng chút một, thần trí bắt đầu tỉnh táo lại.
Không phải….
Rất giống, nhưng không phải…
Đối phương đột nhiên bị cô ngăn lại hình như cũng không cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn không thử đẩy ra bàn tay đang dùng sức nắm lại có chút quá phận của cô. Anh ta chỉ lẳng lặng nhìn sắc mặt biến ảo của Trình Ân Ân chẳng nói lời nào.
Hỗn độn dần dần tan đi, Trình Ân Ân mới giật mình phát hiện, vì một mực đuổi theo tiếng gió mà mình nghe được chính là âm thanh thở hổn hển của bản thân.
Cô chậm rãi buông hai tay ra.
Đối phương nhấc chân bước đi, thân ảnh biến mất tại góc đường, giống như một người diễn viên không có lời kịch nào, đã diễn xong rời đi.
Hỗn loạn tan đi, tỉnh táo cùng với hoảng hốt luân phiên nhau chiếm cứ. Trình Ân Ân giống như một cô hồn dã quỷ, máy móc cất bước đi về phía trước.
Trong đầu đầy ắp một từ: “Anh trai… anh trai…”
Trình Ân Ân không nhớ rõ mình về nhà như thế nào, nằm dài trên giường. Nguyên một đêm cô lăn lộn trong đống mộng mị hỗn loạn phức tạp phải nói là cực kỳ không an ổn, lúc mở mắt ra đã là sáng hôm sau.
Giang Tiểu Sán canh giữ bên cạnh giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng: “Tiểu Ân Ân? Chị đã tỉnh chưa? Có nhìn thấy em không?”
Trình Ân Ân gật đầu, ngồi xuống, đầu đau dữ dội.
“Làm em sợ muốn chết!” Trong lòng Giang Tiểu Sán vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái, “Hôm qua không phải là chị chỉ đi gặp bạn thôi sao. Vì sao lại ra nông nổi này? Vừa về đã ngã đầu ngủ. Em còn tưởng chị bị bệnh, nhưng mà chị không có sốt.”
Trình Ân Ân quay đầu, mắt nhìn đồng hồ điện tử bên đầu giường, đã hơn giờ, bị muộn rồi.
Lập tức bừng tỉnh.
“Em không đi học sao?”
“Em làm sao yên tâm để chị một mình.” Giang Tiểu Sán nói, “Chị có đói bụng không?”
Trình Ân Ân gật đầu, rời giường đi cùng với cậu bé đến phòng ăn.
Ăn sáng xong, Tiểu Vương đưa cô cùng với Giang Tiểu Sán đi học, Trình Ân Ân xuống xe ở cổng trường, vẫy vẫy tay đi vào trong trường. Đi đến nửa đường dừng lại thấy Tiểu Vương đã lái xe đi, xoay người đi ra ngoài đường gọi một chiếc xe.
Cô đứng trước cửa nhà gõ cửa thật lâu nhưng không ai đáp lại, sau đó bấm điện thoại gọi cho Phương Mạn Dung.
“Ân Ân?” Dường như Phương Mạn Dung rất kinh ngạc, “Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ,” Trình Ân Ân đứng bên trong hành lang thấp bé tối tăm, hoàn toàn yên tĩnh, giọng nói của cô mang theo tiếng vọng mỏng manh, “Con có anh trai không?”
“Anh trai gì chứ, con không có anh trai.” Phương Mạn Dung kinh ngạc hơn, “Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”
“Không có gì, chỉ là con thấy người ta có anh trai thôi.” Trình Ân Ân nói, “Con tắt đây.”
Vừa dứt lời, điện thoại liền bị cắt đứt, lúc đó bản thân “Phương Mạn Dung” đang ngồi trong phòng trang điểm buồn bực liếc nhìn điện thoại.
“Con gái” của bà hôm nay động kinh hay sao, lại gọi một cuộc điện thoại không thể nào hiểu thấu, còn lần đầu tiên tắt máy một cách nhanh gọn như thế. Bên trong kịch bản cô là con gái một, làm gì có anh trai nào cơ chứ, thật là kỳ lạ.
Thủ phạm lẩm bẩm lầm bầm, lại có người gọi sau lưng: “Cô Đường? Cô Đường nhanh lên đang chờ cô đấy!”
“Đây, tới ngay đây!” “Phương Mạn Dung” vội vàng đáp lời, để điện thoại xuống, đem chuyện này ném ra sau gáy.
Trình Ân Ân đứng ở trạm chờ xe buýt, con đường này hơi hẻo lánh, ngẫu nhiên có một chiếc xe gào thét chạy ngang qua, âm thanh ma sát với đường cái khiến cho người ta lo nghĩ.
Cô vẫn chưa quên được người hôm qua, bởi vậy cũng chưa quên được “anh trai” đang chiếm cứ lấy toàn bộ đại não cô. Nhưng mà cô không có anh trai, ngay cả “Phương Mạn Dung” cũng nói cô không có anh trai.
Vậy những đoạn ngắn vỡ vụn trong giấc mơ đêm qua, người để cô cưỡi lên cổ đi mua mứt quả, người thuần thục giúp cô thắt bím tóc, người một tay kéo hành lý một tay nắm lấy tay cô nói “Ân Ân, đừng khóc, sau này anh nuôi em…”
Đến cùng người đó là ai?
Cô có anh trai.
Cô rõ ràng là có.
Lúc trở lại trường học đã muộn hai tiết học, lão Tần hỏi qua, Trình Ân Ân nói thân thể không thoải mái nên dậy trễ. Một người luôn nghiêm khắc như ông lại không hề trách cứ gì.
Cả ngày cũng không khác gì so với bình thường. Lúc tan học đeo cặp sách trên lưng như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ ngồi trên chiếc Bentley đến đón cô, cùng với Giang Tiểu Sán về nhà.
Trên đường Giang Tiểu Sán nói muốn ăn điểm tâm ở một chỗ nào đó xe đi vòng vèo lượn quanh một chút. Lúc xuống xe, mới phát hiện không phải là chung cư đường Tân Bình mà là một biệt thự biệt lập.
Giang Tiểu Sán quen cửa quen nẻo dẫn cô đi vào. Đằng sau căn nhà xinh đẹp này có một vườn hoa rực rỡ nhiều màu sắc đã được trang trí thành một nơi tổ chức tiệc: Bốn phía có thể thấy chính là bong bóng hai màu hồng phấn và trắng xen lẫn nhau, dòng chữ “Happy Birthday” rất đáng yêu, còn có ký tự lập thể “” to đùng, cùng với ảnh chụp cô đang mỉm cười hạnh phúc đôi mắt cong lên.
Ngoại trừ chuyện trang trí hao phí biết bao nhiêu tâm tư, còn có một bàn dài những món ăn cùng rượu tự phục vụ trên bàn dài trải khăn trắng, tháp Champagne óng ánh sáng long lanh.
Chỗ không nhìn thấy được còn có một cái bàn đặt đơn độc, chất đầu quà tặng. Loại bút tích này, nhìn qua liền biết chính là do Giang Dự Thành chuẩn bị.
Trái tim rơi đâu mất cả ngày nay, tại thời khắc này lại có một dòng nước ấm chảy qua.
Một giây sau, bốn phía vang lên tiếng la bùng nổ nhưng chỉnh tề: “Surprise! ()”
() Tương đương: “Ngạc nhiên chưa!” trong tiếng Việt.
Một đám người bỗng nhiên xuất hiện từ bốn phương tám hướng, vui vẻ bừng bừng mà vọt đến chỗ cô. Trình Ân Ân nhưng đang nằm mộng, bị mấy bạn nữ sinh vây quanh kéo lên thảm đỏ mới lấy lại tinh thần.
Đều là bạn học của cô, Diệp Hân, Đào Giai Văn… Thậm chí có cả Phàn Kỳ cũng ở đây.
“Vì sao mọi người lại ở đây?” Cô vẫn chưa hiểu được tình huống hiện tại.
“Chúc mừng sinh nhật cậu.” Đào Giai Văn cười nói.
Bên trong kịch bản ban đầu không có cái này, sinh nhật của nhân vật nữ chính trải qua với một mình nhân vật nam chính. Nhưng trường học lại đột nhiên thông báo xuống, mọi người dĩ nhiên là nghe theo sắp xếp của lãnh đạo.
Trình Ân Ân rất cảm động, “Cảm ơn mọi người.”
Đi đến chỗ ngồi ăn, bàn ăn được bài trí xa hoa mà tinh xảo, đã bày sẵn những loại đồ ăn phong phú mê người. Sau khi cô đi vào nhóm nhạc giao hưởng cũng bắt đầu diễn tấu những bài hát vui vẻ.
Kiểu tiệc tùng giống như thế này Trình Ân Ân cảm thấy không phải là sinh nhật của cô mà là sinh nhật của một cô công chúa.
Ngồi ở vị trí chính giữa của bàn ăn, Giang Dự Thành mặc một bộ âu phục ba lớp màu xám nhạt, hôm nay không đeo cà vạt nhưng lại cài một cái nơ hết sức đáng yêu.
Thảm cỏ xanh cùng căn nhà mang phong cách Tây phương màu trắng tạo ra một bối cảnh cực kỳ lãng mạn. Anh đứng đó, đôi mắt đang hướng đến rượu đỏ bên trong ly, giơ tay nhấc chân quả nhiên là phong lưu phóng khoáng, bộ dáng của anh tuấn vô song của một quý công tử.
Đừng nói là Trình Ân Ân, tất cả mọi người nhìn thấy anh đều không hẹn mà cùng nhau an tĩnh lại.
Mẹ nó, một kim chủ anh tuấn như vậy, nhiều tiền như vậy còn cưng chiều người ta như vậy! Đừng nói là bạn học nữa ngay cả những bạn học nam cũng muốn động lòng.
Giang Dự Thành ngước mắt, ánh mắt chuẩn xác dừng ở giữa đám người Trình Ân Ân, khóe môi hơi cong lên.
Cái mũi của Trình Ân Ân lập tức chua chua, chịu đựng nước mắt chạy đến chỗ anh. Đến trước mặt nhưng khí thế cũng không ngừng thẳng đầu đâm vào trong ngực anh, ôm lấy eo anh.
“Em nhớ chú lắm.”