Áo thun của Giang Dự Thành với Trình Ân Ân mà nói thật sự rất to, dài đến đùi. Vì ở nhà người khác rất gò bó nên cô vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng, tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Điện thoại nhanh chóng sẽ hết pin, lúc này cũng không tiện đi tìm Giang Dự Thành mượn đồ sạc, cố gắng chống đỡ đến sáng mai cũng không sao. Giờ này Los Angeles vẫn là sáng sớm, không biết anh trai cô đã dậy chưa, Trình Ân Ân định sáng mai ngủ dậy mới gọi cho anh.
Trên chăn giặt xong có phơi qua nên có mùi thơm ngát của nắng, giường cũng rất mềm dễ chịu, cô rất nhanh ngủ thiếp đi.
Nhưng mà cách đó một bức tường, trong một căn phòng khác, một người nào đó đang nằm trên giường nhưng lại nhịn không được có những suy nghĩ vô căn cứ.
Eo thon nhỏ… Chân thon nhỏ…
Chân Trình Ân Ân không dài nhưng lại thắng ở chỗ có hình dáng tốt, vừa thon nhỏ vừa thẳng tắp phải nói là rất đẹp. Giang Dự Thành nhớ kỹ cô rất thích lắc chân. Ngồi trên ghế, cặp chân ngắn không chạm đất sẽ lắc lư.
Bây giờ lại ngồi trước mặt anh lắc qua lắc lại.
Mấy phút sau, Giang Dự Thành bước xuống giường châm điếu thuốc. Đứng bên cửa sổ, nhìn bầu trời đen sâu thẳm sám hối.
Sáng sớm ngày hôm sau, vì không muốn để lại ấn tượng hết ăn rồi lại nằm với chủ nhà, sáng sớm Trình Ân Ân đã bò dậy. Muốn nấu một chút đồ ăn sáng để báo đáp, nhưng không nghĩ là tủ lạnh nhà anh trống rỗng, ngoài bia và nước ngọt không có một cọng đồ ăn.
Cô cầm bóp tiền của mình, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, đi xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Ở cư xá bên cạnh có một cửa hàng bán đồ ăn sáng yêu thích của cô. Bánh bao hấp siêu ngon, mới giờ này thôi đã phải xếp một hàng dài. Lúc đến lượt cô đã là phút, ngoại trừ mua bánh bao hấp còn mua thêm hai phần cháo Bát bảo, cẩn thận từng li từng tí xách về nhà Giang Dự Thành.
Đến cửa, do dự một hồi lâu lại kê đầu vào cửa như trộm lắng nghe động tĩnh bên trong, không hề nhấn chuông cửa. Bên trong không có chút tiếng động, chắc anh vẫn chưa dậy, quấy rầy anh ngủ thật không tốt.
Nhà bếp của Giang Dự Thành chưa hề đỏ lửa, phòng bếp cũng chỉ mang tính chất trang trí, mấy món đồ dùng trong bếp đã được bố trí sẵn khi anh mua nhà. Cho đến bây giờ trong bếp có gì anh cũng không rõ.
Dự định dẫn Trình Ân Ân ra ngoài ăn, nhưng anh chuẩn bị sẵn sàng đến phòng bên cạnh gõ cửa, nhẹ nhàng gọi người bạn nhỏ rời giường nhưng bên trong không có ai đáp lại.
Anh đấu tranh tâm lý rối rắm một hồi, mang cảm giác tội ác vô tận cùng cảm giác áy náy với Trình Lễ Dương --- Trên thực tế là chỉ do dự chừng nửa phút, nhìn cánh cửa nói: “Tôi mở cửa ra đây.” Sau đó liền vặn mở chốt cửa.
Trong phòng không có ai.
Chăn mền đã được xếp gọn gàng, chỉnh tề, không khác chút nào với dáng vẻ hôm qua trước khi Trình Ân Ân đến. Ngay cả bản thân anh cũng không thấy, phảng phất như căn bản cô chưa hề đến, hết thảy chỉ là tưởng tượng.
Đối với việc tốt mình là có chút trái lương tâm, Giang Dự Thành vẫn bình tĩnh.
Anh thấy Trình Ân Ân vẫn để cặp sách trên ghế, đi vào toilet tìm lại ra phòng khách, phòng bếp, ban công… Anh lấy di động gọi vào dãy số của Trình Ân Ân tiếng chuông truyền đến từ trong cặp sách.
Giang Dự Thành hơi nhíu mày, ngắt điện thoại đi về phía cửa, mở cửa----
Trình Ân Ân ngồi xổm ngoài cửa, nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức quay đầu.
Lông mày của Giang Dự Thành hơi nới lỏng một chút không dễ phát hiện, có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Ở ngoài này làm gì?”
“Em đi mua đồ ăn sáng cho anh.” Trình Ân Ân đứng lên, lấy lòng đưa lên hộp cháo cùng bánh bao cho anh nhìn.
“Sao lại ngồi xổm ở ngoài này mà không vào nhà?”
“Em sợ nhấn chuông làm phiền giấc ngủ của anh.” Trình Ân Ân nhỏ giọng nói.
Cái này là phần không tốt của cái tật không muốn làm phiền người khác, Giang Dự Thành muốn dạy dỗ cô nhưng không biết mở miệng thế nào, sợ hù đến con chuột nhắt lá gan bé tẹo.
“Tôi còn tưởng em đi lạc.” Giang Dự Thành nói, “Nếu như em đi lạc thật tôi làm sao ăn nói với anh trai em, hửm?”
“Em không đi lạc đâu mà.” Trình Ân Ân vội nói, “Em biết đường. Nếu thật sự đi lạc, em sẽ đi tìm chú cảnh sát.”
Trình Lễ Dương một mình vừa đi học lên vừa phải kiếm tiền nuôi cô, khó tránh khỏi nhưng lúc không thể lo chu toàn cho cô. Cho nên tất cả khả năng gặp nguy hiểm cùng với những tình huống khẩn cấp đã dạy cô cách ứng phó từ sớm.
Giang Dự Thành để cô đi vào nhà, dặn dò: “Lần sau có đi ra ngoài nhớ nói với tôi một tiếng, không tôi sẽ lo lắng.”
Lo lắng là quan tâm, Trình Ân Ân phân biệt tốt xấu, ngoan ngoãn trả lời: “Thật xin lỗi, lần sau em sẽ không thế nữa.”
Trình Ân Ân để cháo lên bàn, nhanh chóng chạy về phòng, muốn tranh thủ gọi điện thoại cầu cứu anh trai cô. Nhưng mà lúc cô lấy điện thoại ra, phát hiện đã thật sự tắt máy.
Đang muốn mượn sạc pin của Giang Dự Thành, mới đi ra, liền nghe được anh nói: “Đúng rồi. Tôi vừa nhận được điện thoại của anh trai em, sắp tới cậu ấy phải huấn luyện tập trung trong vòng một tháng, không thể liên lạc với bên ngoài.”
Trình Ân Ân cầm điện thoại sửng sốt, vậy cô phải làm sao đây? Cô không tìm được chìa khóa…
Giang Dự Thành bình tĩnh nói: “Cậu ấy nói trước khi em tìm được chìa khóa, ở tạm nhà tôi.”
Trình Ân Ân im lặng một hồi lâu, giấu ấm ức cùng bất an xuống nói: “Em biết rồi.”
Cô biết anh trai cô đã đánh đổi rất nhiều nên không muốn vì bản thân mình ảnh hưởng đến công việc của anh. Trước đó rõ ràng rất miễn cưỡng để anh đi nhưng vẫn cổ vũ anh đi Mỹ, cũng vì nguyên nhân này.
Cô không muốn anh trai cô lo lắng cho mình hoặc phân tâm vì mình nên ngoan ngoãn ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không gọi.
Huấn luyện tập trung là thật nhưng không thể liên lạc với bên ngoài là do Giang Dự Thành tự mình thêm vào.
Lúc nãy Trình Lễ Dương gọi điện thoại về không gọi được cho Trình Ân Ân nên gọi cho anh. Trình Lễ Dương nói sắp tới sẽ vô cùng bận rộn, nhưng một tuần sẽ gọi một cuộc gọi về. Nhờ anh với Trình Ân Ân một tiếng, nếu không liên lạc được với anh cũng đừng lo lắng.
Bởi vì cái tin này, lúc ăn cơm Trình Ân Ân hơi uể oải, Giang Dự Thành đưa cô đi học. Trên đường đi cô hoàn toàn im lặng, lúc xuống xe phất tay nói với anh “Cảm ơn anh Dự Thành.”
Tay Giang Dự Thành để trên tay lái, lại cười nói: “Không tạm biệt anh sao?”
Trình Ân Ân thuận tiện nói: “Tạm biệt.”
Giang Dự Thành hài lòng: “Ngoan. Tan học tôi đến đón em.”
“Không cần phiền phức vậy, em tự mình đi xe bus về cũng được.” Trình Ân Ân nói.
Mỗi ngày cô đều tự mình đi học tan học, nhà ở gần trường, chỉ cần ngồi xe bus ba trạm là đến, chỉ khi nào Trình Lễ Dương rảnh mới tới đón cô.
Nhưng mà chiều tối hôm đó khi đi ra khỏi cổng trường, Trình Ân Ân liếc mắt một cái liền thấy được xe của Giang Dự Thành. Anh còn dựa vào xe, tác phong nhanh nhẹn hấp dẫn đông đảo ánh mắt của mọi người.
Giang Dự Thành nhìn thấy cô, đưa tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc.
Lúc Trình Ân Ân chạy tới, nghe được mấy nữ sinh thì thầm sau lưng.
“Kia là anh trai của Trình Ân Ân sao? Rất đẹp trai nha!”
“Không phải, tớ nhìn thấy anh trai cậu ấy rồi.”
“Từ trường của cậu ấy là gì vậy, người đứng bên cạnh đẹp trai như vậy…”
Trong lòng Trình Ân Ân lặng lẽ nói, đó là mấy người chưa thấy sự đáng sợ của anh ấy, chỉ cần đến gần thôi đã run lẩy bẩy rồi.
Cơm tối ăn ở bên ngoài, chỗ do Giang Dự Thành chọn. Toàn bộ hành trình Trình Ân Ân như một cái đuôi nhỏ, im lặng đi theo sau mông anh.
Ông chủ là bạn của Giang Dự Thành, thấy anh đến liền thân thuộc chào hỏi, hàn huyên mấy câu, nhìn thấy Trình Ân Ân cười nói: “Sao lại dẫn theo một cô bé nhỏ như vậy? Cái này không phải là quá non sao.”
Câu nói này nghe qua có cái gì đó không đúng, Trình Ân Ân chỉ coi như ý nói tuổi mình còn nhỏ, lễ phép chào một tiếng. Sau đó lui về sau lưng Giang Dự Thành, kém chút nữa là giấu mình đi.
Giang Dự Thành biết cái hàm nghĩa của câu nói kia, cười nhạt một cái, không lên tiếng giải thích nhiều, chỉ nói: “Em nhỏ của một người bạn, dẫn cô bé đến ăn bữa cơm.”
Trong tiệm trang hoàng rất có phong cách nhưng đồ ăn cũng không có gì đặc biệt. Trình Ân có chút kén ăn, mặc dù là những món không thích ăn không nhiều nhưng đã không thích thì một miếng cũng không ăn.
Giang Dự Thành gọi mấy món, lúc ăn cơm để ý một chút, yên lặng ghi nhớ trong lòng:
Không ăn đậu bắp.
Cơm nước xong xuôi rời khỏi nhà hàng, Giang Dự Thành không đi lấy xe, mà đi đến cửa hàng bên cạnh. Trình Ân Ân ngoan ngoãn đi theo cũng không hỏi là đi nơi nào.
Giang Dự Thành dẫn cô đến một cửa hàng thời trang phong cách thiếu nữ, không thèm để ý đến những ánh mắt xung quanh, chậm rãi chọn lựa bên kệ hàng. Sau đó lấy một cái đầm liền kẻ sọc màu hồng nước anh, quay người ướm thử trên người cô.
Sau đó hài lòng nói: “Đi thử cái này xem.”
Trình Ân Ân vẫn đắm chìm trong ‘thiết lập nhân vật’ người hầu nhỏ lúc này mới kịp mơ hồ phản ứng: “Em đi thử?”
Giang Dự Thành mỉm cười, “Nếu không thì tôi à?”
Trình Ân ân nhìn cái đầm phong cách thiếu nữ trong tay anh, kìm lòng không đặng mà tưởng tượng hình ảnh anh mặc vào… Choáng váng đến mức run người, nhanh chóng nhận lấy đi vào phòng thử.
Cái váy này rất vừa vặn với Trình Ân Ân, số đo vừa đúng. Lúc cô mặc thử đã hiểu rõ dụng ý của Giang Dự Thành: Không về nhà được, đến quần áo cô cũng không có để mặc, chỉ có thể mua mới. Không tránh khỏi cảm động với sự chu đáo của anh.
Cô mặc cái đầm vào, soi soi vào trong tấm gương, cảm thấy được liền thay lại.
Lúc đi ra, Giang Dự Thành vẫn còn đang chọn lựa, quay đầu nhìn về phía cô.
Trình Ân Ân nói: “Vừa vặn.”
Biểu cảm của Giang Dự Thành làm cho cô không hiểu được, giống như có chút tiếc nuối, nhưng thoáng qua liền biến mất. Một giây sau sắc mặt trở lại bình thường nói: “Vậy thì tốt.”
Anh quay lại nhìn người bán hàng nói: “Những món vừa chọn lúc nãy đều gói lại đi.”
Những cái vừa chọn… Hả? Trình Ân Ân thấy anh rút từ trong bóp ra một cái thẻ, vội vàng đi đến, “Không cần, anh Dự Thành, em tự mua, em có tiền.”
Cô sốt ruột lấy tấm thẻ Trình Lễ Dương đưa cho cô từ trong cặp. Sợ làm phật thành ý của Giang Dự Thành sẽ khiêu khích anh, cẩn thận nói: “Cảm ơn anh, anh trai em có cho em tiền.”
Cô lo Giang Dự Thành kiên trì giúp cô trả tiền, thậm chí còn tưởng tượng ra một trận đại chiến giằng co. Cái cô không hiểu nhất chính là tranh giành với người khác, nếu thật sự như thế thì phải làm sao.
Ai ngờ Giang Dự Thành không hề phản kháng tí nào, đồng ý nhận thẻ của cô cầm đi tính tiền.
Trình Ân Ân lặng lẽ thở dài một hơi, vừa nghĩ thầm, quả nhiên là mình coi phim thần tượng quá nhiều rồi, ở đâu có nhiều tổng tài bá đạo như vậy.
---- Sau này cô mới biết số dư trong thẻ không hề giảm đi tí nào, cái thẻ Giang Dự Thành quẹt căn bản không phải là thẻ của cô.
Nhưng mà sau khi thanh toán xong, thu ngân đưa bảy tám cái túi lại cùng một chỗ, nội tâm Trình Ân Ân đang rỉ máu. Anh trai cô kiếm tiền rất vất vả!
Mua quần áo xong, Giang Dự Thành lại cực kỳ chu đáo tri kỷ dẫn cô đến khu vực mua quần áo ngủ…
Trình Ân Ân đỏ mặt, can đảm khó có được chặn anh ngay cửa, nói với anh: “Em tự mình đi vào là được rồi.”
Giang Dự Thành phảng phất như không thấy được từng dãy từng dãy nội y của nữ trắng trẻo, mềm mềm mại mại xanh xanh đỏ đỏ, mười phần chân thành hỏi thăm: “Tôi có thể giúp em tham mưu. Vừa rồi không phải là như vậy sao? Hay em không tin vào mắt thẩm mỹ của anh?”
Trình Ân Ân xấu hổ muốn chết: “Cái này không cần tham mưu…”
“Vậy à.” Dáng vẻ của Giang Dự Thành có hơi thất vọng, “Vậy em có biết số đo của mình không? Có cần tôi…”
“Em biết!” Mặt Trình Ân nóng lên như muốn bốc khói, “Em … em…:
Xem kìa, dọa em gái nhỏ sợ hãi, đến mức cà lăm luôn rồi.
Giang Dự Thành không trêu cô nữa: “Vậy tôi chờ ở ngoài, cần gọi thì gọi tôi.”
“Không cần gì cả.” Trình Ân Ân vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, cắm đầu đi vào trong cửa hàng.
Không hề nghe thấy sau lưng anh cười nhẹ nói một câu: “Vậy đúng là đáng tiếc.”