Vài ngày sau, đám cưới của Hà Lộ Khiết và Việt Bân đã diễn ra, Hà Lộ Khiết vô cùng hạnh phúc, cuối cùng cô cũng có thể lấy người mình yêu, cùng người mình yêu nắm tay nhau đi đến cuối chân trời.
Trái ngược với Hà Lộ Khiết, Việt Bân không hề thể hiện niềm vui trên khuôn mặt, ánh mắt anh khi nhìn vào cũng không còn sự ấm áp như ngày xưa, lòng hận thù đã bao trúm lấy tâm trí anh
Hà Bội Sam và Lục Tư Phàm sánh bước cùng nhau bước vào buổi tiệc, Hà Bội Sam vui vẻ nắm lấy tay hà Lộ Khiết nói
“Chị chúc đứa bách niên giai lão, sống hạnh phúc bên nhau đến già”
Hà Lộ Khiết trong lòng cũng buông bỏ oán hận đối với chị mình, cô cũng vui vẻ đáp lại
“Cảm ơn chị, chuyện trước đây! ”
“Hôm nay là ngày vui đừng nhắc nữa, sau này chỉ cần nhìn đứa sống hạnh phúc bên nhau như vậy là đủ rồi, nè Tư Phàm anh nói gì đi”
“Tôi không biết nói mấy lời hoa mĩ cho lắm, nhưng mà,! tôi sẽ tặng cho người chiếc du thuyền sang trọng để người có thể cùng nhau dạo biển hằng ngày”
“Anh rể nói thật không đấy? Là chiếc du thuyền thật sao?”
“Không tin có thể kiểm chứng, mà nói trước tôi không có tặng thuyền trưởng đâu nha”
“Trời ạ chuyến du thuyền là quá đủ rồi, cảm ơn anh chị ”
Hà Bội Sam vui vẻ nói
“Hai đứa đi tiếp khách đi, anh chị không làm phiền nữa”
Lục Tư Phàm nắm tay Hà Bội Sam rời đi, Việt Bân nhìn theo cô đầy tiết nuối, đáng lẽ người nắm tay cô là anh chứ không phải cái tên họ Lục đấy
Hà Bội Sam đang đứng bên cạnh Lục Tư Phàm, nghe anh bàn chuyện về kinh doanh thì bất ngờ đứa nhỏ chạy đến, dùng súng nước bắn lên mặt cô
Quá bất ngờ cô không kịp trở tay, chứng kiến cảnh đấy Lục Tư Phàm bên lo lắng cho cô, bên thì lại vô cùng tức giận
“Đang làm gì vậy hả? Con cái nhà ai mà không biết dạy giỗ vậy nè?”
Hà Bội Sam thấy chuyện này cũng không quá lớn nên đã cản anh lại
“Anh bình tĩnh đi, nó chỉ là đứa bé thôi mà, em không sao”
Những người đứng bên cạnh cũng nói
“Đúng đó chủ tịch Lục anh đừng quá căng thẳng, hôm nay là ngày vui mà”
Nghe mọi người nói như vậy anh mới chịu để yên cho đứa bé đi, anh quay sang Hà Bội Sam ân cần nói
“Em không sao chứ?”
“Không sao, để em vào toilet chỉnh lại lớp nền cái đã”
“Anh đi cùng em”
“Không cần đâu, anh ở đây nói chuyện với mọi người đi, em đi rồi ra”
“Được vậy em đi cẩn thận”
Đứa bé vừa rồi sau khi xịt nước lên mặt Hà Bội Sam thì chạy đến chỗ của Việt Bân
“Tốt lắm, chú cho con tiền nè”
Việt Bân sau đó cũng nhanh chóng theo sau Hà Bội Sam đi vào trong toilet
!
Hà Bội Sam sau khi đánh lại lớp nền thì chuẩn bị rời khỏi, nào ngờ vừa mở cửa ra thì thấy Việt Bân đang đứng ngoài đấy, anh ta xông vào khóa cửa lại
Hà Bội Sam có chút hốt hoảng, cô vội nói
“Dượng đang làm gì vậy hả?”
“Hứ, coi bộ em cũng dễ thích nghi quá hén”
“Việt Bân có phải anh uống say nên đi nhầm phòng không hả?”
“Tại sao em lại có thể độc ác với anh vậy hả? Tại sao em lại bỏ rơi anh?”
“Chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi”
“Kết thúc? Tình yêu mấy năm qua của chúng lại có thể kết thúc bằng lời nói đơn giản vậy sao?”
“Không phải anh sắp lấy Hà Lộ Khiết rồi sao? Anh còn muốn gì nữa?”
“Tôi muốn gì hả? Em là người biết rõ mà?”
Việt Bân vừa nói vừa lột đồ ra, hắn ta lao lến ôm chầm lấy cô, hôn lên người cô
“Tránh ra, bỏ tôi ra”
Dù cho Hà Bội Sam có vùng vẫy hắn cũng nhất quyết không buông, cô không còn cách nào khá dùng chân đạp vào bên dưới của hắn
“Ahhhh”
Hắn ta đau đến mức ngã quỵ xuống đất
“Việt Bân anh đừng cố chấp nữa, chuyện của chúng ta là không thể nào”
Hà Bội Sam nói xong rồi hớt hãi chạy ra ngoài
“Hà Bội Sam nhất định cô sẽ trả giá cho những gì cô làm”
Hà Bội Sam chạy chưa đầy bước thì gặp Lục Tư Phàm, nhìn dáng vẻ của cô anh lo lắng hỏi
“Có chuyện gì vậy?”
Hà Bội Sam xà vào lòng Lục Tư Phàm khóc nức nở, cô không nói lời nào, cứ thế mà khóc
“Sam Sam đã có chuyện gì xẩy ra với em vậy hả?”
Lục Tư Phàm ôm cô thật chật, anh không biết chuyện gì đã xẩy ra, nhưng nhìn dáng vẻ này anh biết được cô đã xẩy ra chuyện không tốt lành gì