Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương : Tiên cảnh.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
An Nam Tú cho Lý Lộ Từ hai quảquả Trường sinhquả Trường sinh, một quả Lý Lộ Từ ăn, còn quả thứ hai tất nhiên giữ lại cho Lý Bán Trang.
Lý Lộ Từ nghĩ nếu đã ăn quả Trường sinh là một lần cải tạo cơ thể mới, hoá ra còn có quá trình hấp thu, khó trách lại cảm thấy những cơ bắp trong người có sự biến đổi từ từ, Lý Lộ Từ chỉ tưởng là cơ thể từ từ thích nghi, để từ từ phát huy sức lực.
Hình như ý của An Nam Tú là ăn quả Trường sinh nếu bị trúng đạn cũng không chết vậy, trong lòng Lý Lộ Từ rất thích thú.
- Được, để tôi xem anh là ngốc ít, ngốc vừa, hay là siêu ngốc.
An Nam Tú hứng thú, nói:
- Nếu anh là thằng ngốc, về sau tôi sẽ gọi anh là thằng ngốc Lý Lộ Từ hay là Lý Lộ Từ ngốc?
- Tôi không thể thông minh sao?
Lý Lộ Từ có chút ủ rũ, vậy thì vì mình tranh thủ chút hơi thở:
- Chúng ta là những loài sinh vật không giống nhau, cho nên không thể so sánh chỉ số thông minh được, huống hồ cô rớt xuống từ trên cây, cô có thể nói rõ là cây táo thông minh, hay là dưa hấu thông minh không?
- Tôi không phải táo, cũng không phải dưa hấu, tôi là người.
An Nam Tú đắc ý nói:
- Anh trả lời đi, tôi sẽ giúp anh kiểm tra.
- Được, được… cô muốn gọi sao cũng được.
Lý Lộ Từ không đủ kiên nhẫn, đả kích hắn có vui không? Đợi đến một ngày trở mình, Lý Lộ Từ nghĩ phải nắm được cơ hội, để sỉ nhục An Nam Tú, không thể để cô sỉ nhục như vậy.
- Vậy tôi đi tắm rửa trước, thay quần áo, anh cũng đi tắm đi, tắm kỹ chút.
An Nam Tú đứng lên, đi về phòng mình.
- Đợi chút… Còn kiểm tra thì sao?
Lý Lộ Từ vẫn cảnh giác, nghe thấy giống như sắp bị mổ vậy? Không đúng, giống như tắm rửa xong bị giết.
An Nam Tú xem thường lời giải thích này, bất kể cô biết Lý Lộ Từ chắc chắn không biết chuyện này, nhưng kiểm tra như vậy thì An Nam Tú thấy chuyện này rất đơn giản, cô không quản chuyện của người khác.
Lý Lộ Từ còn do dự nên đi tắm trước, tuy nhiên không có sạch sẽ như An Nam Tú nói, thậm chí không dùng xà bông, nếu phát hiện có chuyện không ổn có thể lấy cớ không rửa sạch sẽ đi tắm lại, sau đó chạy trốn.
An Nam Tú cũng bước ra, Lý Lộ Từ hoảng sợ, cô mặc bộ đồ rất giống kiểu y tá, tư chất mềm mại trơn bóng, mơ hồ có một vầng sáng xanh như lá chớp qua, đáy quần dưới vẫn màu đen, những đường nét tinh tế của mùa đông làm người khác phải chu ý, giống như một đứa trẻ lén mặc quần áo y tá của mẹ cùng chơi đùa với Lý Lộ Từ.
Tuy không có dụng cụ đao kiếm gì đó, nhưng An Nam Tú đã có bao tay, chất liệu của bao tay không khác biệt lắm so với quần áo, không biết có hiệu quả đặc biệt gì không, giống như hiệu quả của trang phục trong cung.
- Quần áo đều cởi ra.
An Nam Tú nghiêm túc nói, không còn cách nào, lúc làm việc nghiêm chỉnh cô liền xem Lý Lộ Từ là một cỗ thi thể, nếu không thường ngày thấy bộ dạng phía trên của hắn, lại đỏ mặt, huống chi cởi hết, còn có những chùm lông khó coi sẽ lộ ra.
Mới tắm rửa xong, có chút lạnh, Lý Lộ Từ lau khô người mặc quần áo ngủ, vừa nghe cởi toàn bộ, xấu hổ:
- Không cần cởi hết chứ?
- Cởi toàn bộ, trần truồng.
An Nam Tú xụ mặt.
- Vậy tôi không kiểm tra.
Lý Lộ Từ không được tự nhiên, có thể tuỳ tiện cởi hết quần áo sao? Nhất là trước mặt một cô bé mười bốn tuổi.
- Theo tôi được biết, trên trái đất này, lúc một nam một nữ ở chung, nam cởi quần áo là rất tích cực.
An Nam Tú nói rất quả quyết.
- Ừ, theo tôi được biết, cô quên việc tiến triển tiếp theo, nam tích cực cởi quần áo, là bởi vì tiếp theo họ sẽ cởi sạch quần áo của người nữ.
Tuy rằng Lý Lộ Từ không hiểu suy nghĩ của An Nam Tú, nhưng cũng không phải là không đáp trả.
An Nam Tú đỏ mặt, lùi hai bước, cảnh giác Lý Lộ Từ.
- Quần áo của tôi là để ngăn cách thân thể trong lúc kiểm tra, nếu không sao kiểm tra được.
- Không cởi không có cách nào kiểm tra sao?
Lý Lộ Từ không dám liều lĩnh với cô, trò cởi quần áo rất hèn, Lý Lộ Từ không muốn làm biến thái.
- Tất nhiên rồi, tuy tôi lần đầu tiên làm, nhưng không sai đâu.
An Nam Tú ngồi chồm hỗm trước Lý Lộ Từ, trên mặt hiện lên sự thành kính cảm kích.
Trước đây Lý Lộ Từ chưa từng thấy qua vẻ mặt này của An Nam Tú, cho nên hắn nhìn thêm vài lần, An Nam Tú trong lúc này, có thứ còn đẹp hơn, không giống như một đứa con gái càn quấy, làm cho Lý Lộ Từ nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, cô xối nước lên đầu mình rồi mới để ý đến cảm nhận của cô.
An Nam Tú bướng bỉnh, nghịch ngợm, gây sự, im lặng, thật thà, làm nũng, trước đến giờ vẫn rất xinh đẹp khiến người ta không muốn để cô rời khỏi Trái đất, Lý Lộ Từ nhìn cô, trong đầu hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Mặc cho An Nam Tú ra sao, mình đều thích, cho nên lúc mình và cô ở chung, mặc kệ là bực bội hay tức giận, cuối cùng tâm trạng cũng nhẹ nhàng, rất sung sướng.
Căn bản để giữ vẻ mặt thành thật và cảm kích của An Nam Tú trên khuôn mặt đỏ ửng, liếc nhìn Lý Lộ Từ, không ngờ khuôn mặt quyến rũ này làm người khác rung động.
Chỉ liếc mắt một cái, An Nam Tú không nhìn nữa, tập trung tinh thần, cúi xuống nói với bụng Lý Lộ Từ:
- Ra đi, An Nam Thụ.
Lỗ rốn của Lý Lộ Từ được cô hôn một cái, ngứa đến muốn cười, sau đó lại thấy rốn có chút đau, giống như có luồng khí, dường như có cái gì muốn chui ra.
- Đừng sợ.
An Nam Tú nắm tay Lý Lộ Từ.
Hiếm khi thấy cô bé dịu dàng, làm cho Lý Lộ Từ yên lặng, không rảnh suy nghĩ những chuyện bất đồng của An Nam Tú, cúi xuống xem rốn.
Cảm giác giống như sắp sinh con, chồng đang canh giữ bên cạnh.
Một màu xanh sáng chui ra từ rốn, sau đó xuất hiện toàn bộ, là lá cây.
Lý Lộ Từ há to miệng, thiếu chút nữa trật khớp, cây mọc ra từ bụng!