Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương : Tú Tú.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Vương Sơn Hà ngã xuống, rồi Lý Lộ Từ ngã xuống.
Sân vận động an tĩnh trở lại, một bóng người từ trên cỏ chậm rãi đi lên.
Tạ Linh chán ghét phủi phủi cây cỏ bên người, ngửi trong không khí chưa tán đi mùi máu tươi, thật cẩn thận nhìn lại quần áo, hoàn hảo, không có lây dính vết máu dơ bẩn nào.
- Vương Sơn Hà đã chết? Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của cái kẻ ăn thịt người này liền khiến ta ghê tởm muốn chết, nhìn thấy cậu té xỉu xem như không giả.
Tạ Linh đi tới, tiếc hận mà thở dài:
- Đáng tiếc, khó tìm được người có thể sử dụng song đao này, vậy mà đã chết, quả nhiên phương diện nghiên cứu của Trung Quốc vẫn có ưu thế nhất định, tự đề cao tố chất thân thể so với dùng ngoại lực kích thích quả thực hơn xa.
- Lý Lộ Từ, nếu ngươi còn có thể sống sót, ta sẽ ủng hộ ngươi và tri thủy cùng một chỗ.
Tạ Linh nhìn thân thể Lý Lộ Từ tàn tật cháy sém nói, nói xong, cô ta híp mắt nhìn... Hoá ra đối với người thanh niên này mà nói, vết thương như vậy không đáng kể chút nào.
- Ngươi muốn chết sao?
Một âm thanh ngạo mạn mà lạnh lùng vang lên, không có một chút khoa trương hoặc là ý tứ uy hiếp, chỉ là vĩnh viễn bình tĩnh như thế này mà thôi.
Tạ linh run lên, không ngờ hoàn toàn không có cảm giác, quay mạnh đầu, hai cô bé đứng ở ngay phía sau cô ta.
Một cô bé Tạ Linh nhận biết được, An Nam Tú, cô bé có mái tóc dài bồng bềnh, giống như một con búp bê tinh xảo nhưng nhất cử nhất động và ngôn ngữ lại làm người ta chán ghét.
Cô bé còn lại nhìn qua khá giống An Nam Tú thu nhỏ, khoảng bảy tám tuổi, hai má không đẹp đẽ như An Nam Tú, còn chút mập mạp của trẻ con, làn da trắng trẻo vô cùng mịn màng, chỉ có điều gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia đang nhăn nhăn nhó nhó, chảy ra hai hàng nước mắt, trông đáng thương cực kỳ.
Cô bé này quỷ dị lơ lửng trong không trung, ánh mắt trống rỗng nhìn Tạ Linh.
- Ngươi quả nhiên là…
Tạ Linh dừng một chút, sau đó liền nhìn thấy một dây thừng cầm trong tay An Nam Tú, dây thừng dắt trên cổ cô bé kia.
An Nam Tú không thèm để ý Tạ Linh nói cái gì, chỉ có điều dùng sức túm cái dây thừng kia.
- - Chữa bệnh.
Cô bé trái nhẹ nhàng, phải nhẹ nhàng, gian nan di động thân thể tới, hiển nhiên đến gần Lý Lộ Từ cũng đã tốn sức, càng không cần nói phải dựa theo chỉ thị đi chữa bệnh của An Nam Tú.
- Ngu ngốc, ngươi cho rằng mình vẫn là con cua à, có thể bước đi hay không?
An Nam Tú vung chân đá ngay một cước lên mông cô bé.
Cô bé oa oa khóc lớn lên, rốt cục thất tha thất thểu đi về phía trước, sau đó đứng ở trước mặt Lý Lộ Từ, cởi bộ quần áo ngủ rõ ràng không hợp với người, trong mắt bắn ra một đạo ánh sáng màu lục bao phủ Lý Lộ Từ.
Ở trong ánh mắt kinh dị của Tạ Linh, Lý Lộ Từ đã bị lục quang hút vào.
- Ngươi vừa rồi nói, nếu Lý Lộ Từ có thể sống sót, ngươi liền ủng hộ hắn và An Thủy Thủy đi với nhau?
An Nam Tú lạnh lùng hỏi.
- An Thủy Thủy?
Tạ Linh không biết người như thế.
- Lý Lộ Từ và An Thủy Thủy cùng một chỗ là chuyện ta nhất định không thể dễ dàng tha thứ, chắc chắn không một trong những. Muốn ngăn cản loại chuyện này phát sinh, hoặc là Lý Lộ Từ chết, hoặc là ta giết kẻ dám ủng hộ loại chuyện này, ngươi nói ta sẽ lựa chọn cái loại nào?
An Nam tú không có ý định giải thích An Thủy Thủy là ai, cho tới bây giờ cô ấy chưa bao giờ để ý người khác có nghe hiểu lời của cô hay không.
- Vậy thì thôi đi, tôi không hỗ trợ nữa.
Tạ Linh cười cười, ra vẻ không so đo với cô bé.
- Nhưng ta sẽ không từ bỏ giết ngươi.-
- Giết ta? Chính phủ Trung Quốc còn không dám đối với ta như thế, ngươi dám giết ta? Ngươi có biết ngươi sẽ rước lấy bao nhiêu họa không?
Tạ linh lạnh lùng cười rộ lên.
- Giết ngươi.
An Nam Tú mặt không chút thay đổi nói.
Cái cô bé kia thân hình nhoáng lên một cái, một bàn tay thẳng cắm vào trong ngực Tạ Linh, nắm trái tim Tạ Linh.
- Ngươi... Ngươi...
Tạ Linh kinh hãi muốn chết, giọt mồ hôi trên gương mặt tiêu tan ra, toàn thân mạch máu trương lên, giống như một đám giun bò dưới làn da . cái tay kia nắm trái tim lại, làm máu từ trái tim bơm hết ra ngoài.
Cô bé đột nhiên quay đầu lại, đối với An Nam Tú càng không ngừng phun ra một đám bọt.
- Thả cô ta.
An Nam Tú nhíu nhíu mày.
Cô bé kia rút tay ra, Tạ Linh thở hổn hển, cúi đầu xem ngực hoàn hảo như lúc ban đầu, không biết An Nam Tú vì sao bỏ qua cho cô ta.
- Tất cả những kẻ dám thương tổn người Lý Lộ Từ đều phải chết.
Trong đôi mắt lạnh lùng của An Nam Tú như có lửa thiêu đốt, dường như chỉ cần thoáng mất khống chế sẽ cuồng loạn bốc cháy lên, biến cả thế giới này thành Địa ngục.
- Ta sẽ không để ý ngươi có phải mẹ An Thủy Thủy hay không... Điều đó đối với ta mà nói không hề ý nghĩa, ta lưu lại mạng của ngươi là vì giết chết càng nhiều, sẽ có một trăm kẻ khác tiến vào, các ngươi chết một trăm, sẽ lại có một triệu, vậy chết một triệu lần là được, dù sao chỉ là con số, mở rộng một trăm lần một ngàn lần đều không sao cả. Tuy nhiên ngươi chỉ là con lừa bị roi quật phải đi, hoặc là con khỉ bị trái cây hấp dẫn... Trở về nói cho kẻ nào không biết sống chết phía sau ngươi, Thiên Vân đế quốc trưởng Công chúa An Nam Tú đứng ở đây...
An Nam Tú tay nắm quyền trượng, chuông gió trên quyền trượng lay động, tiếng ngâm khẽ vang lên.
- Hưởng thụ cho tốt đi, ngày các ngươi tự tại còn không nhiều lắm đâu.
Tạ Linh chỉ cảm thấy có cái gì tiến vào trong đầu chính mình, sau một lát khôi phục bình tĩnh, hoảng sợ nhìn An Nam tú:
- Ngươi làm cái gì đối với ta?
An Nam Tú không để ý tới cô ta, nói với cô bé kia:
- Tú Tú, chúng ta đi.
Nhìn hai người nghiêng ngả lảo đảo, thất tha thất thểu bay lên bầu trời, cô bé giống con diều lắc lắc biến mất ở trên bầu trời, Tạ Linh không có thời gian kiểm tra thân thể của chính mình, vội vàng vội vội mà đi đến một chỗ khác của sân vận động.
Đi xa khỏi sân vận động và khu dạy học là khu ký túc xá, quảng trường xung quanh trống trải cũng không trồng lượng lớn cây cối cao thấp che lấp, cho nên cũng không phải nơi thích hợp nói chuyện yêu đương.
Hoạt động thể dục trong kích đấu không có khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý, một dáng người nữ nhân cao gầy như bóng ma đi vào giữa sân vận động.
Mái tóc của cô ta phiêu động trong gió đêm, nhắm mắt lại hồi lâu, rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Tạ Linh chạy rồi...
- Bộ phận tự nhiên học đội hai lại đây thu thập tiêu bản.
- Đội xử lý dấu vết, xong.
Cô gái ngắt điện thoại, lấy ra một đôi găng tay, nhặt trái tim tổn hại kia để vào trong túi plastic, nhấc cây trường đao rơi trên mặt đất, chém mạnh xuống đầu người chết .
…
…
Trên không trung, hai cô bé vẫn phiêu đãng ở trên đầu Tạ Linh, vẫn nhìn thấy cô ta đi vào cảng, lúc này mới quay lại.
- Vừa rồi ta phóng thích cái thần thuật kia, học xong chưa?
An Nam Tú nói.
Tú Tú phụt ra vài cái, vẻ mặt mờ mịt.
- Ngu ngốc.
An Nam tú giận dữ, véo cái lỗ tai Tú Tú.
- Đó là thần thuật hình ảnh đơn giản nhất, nữ nhân kia về sau tiếp xúc với tất cả mọi người sẽ bị ghi chép xuống, ngươi không biết thần thuật sao rút ra hình ảnh từ trong đầu ngươi, đi giết chết toàn bộ bọn chúng ?
Tú Tú một bên chảy lệ, một bên phun ra bong bóng, vô tội nhìn chủ nhân, cô bé cũng không phải An Nam Tú, ngay cả một loại thân thuật ngôn ngữ cũng không nắm được thì sao có thể phục chế lại thần thuật mà học?
- Muốn chết sao? Ngươi cảm thấy ta lợi hại như vậy chỉ vì ta là sinh mạng trên cây hái xuống ?
An Nam Tú túm mạnh dây thừng, phiền chán nhìn thế giới dưới chân, trên biển đuổi theo Tạ Linh bay loạn một trận, sau đó nhìn Tạ Linh ngồi ca nô ngừng trước một con thuyền màu trắng lớn.
- Đây là cái thuyền gì?
An Nam tú nhìn thuyền kia ước chừng dài có gần bốn trăm mét , ca nô Tạ Ling ngừng ở bên cạnh, cái thang dài từ cửa hầm mép thuyền đi đến, rồi sau đó Tạ Linh đi vào.
Chiếc thuyền này và chiến hạm làm từ cây dẻ ngựa chênh lệch lớn đến mức tựa như căn nhà nhỏ một tầng và tòa nhà cao chọc trời, nhưng Thiên Vân thần cảnh cũng chỉ có một con thuyền dẻ ngựa mà thôi, trước mắt thuyền lớn này luân phiên có thể so được với tàu chiến bình thường của Thiên Vân thần cảnh, chỉ nhỏ hơn chiếc du thuyền đậu trong hoa viên của An Nam Tú một chút.
- Đi mở cho nó một cái lỗ thủng.
An Nam Tú nhớ rõ Lý Bán Trang đã nói, Lý Lộ Từ và An Thủy Thủy đi xem bộ phim gọi là Titanic, chính là một chuyện xa xưa về chiếc thuyền chìm.
Tú Tú lao thẳng tới bổ nhào vào trong nước.
.
Trên thuyền ánh đèn sáng trưng, phần nổi trên mặt nước vẫn cao đến sáu bảy mươi mét. Những du khách trên boong tàu đang hưởng thụ gió biển mát mẻ ngày hè, một gã mũi chim ưng đang định đến cạnh sờ mông người đẹp tóc vàng đột nhiên phát hiện trong nước biển xanh rì có một bóng đen âm u đang tới gần.
- Hình như là hải quái.
Gã mũi ưng khoa trương kêu lên sợ hãi, hấp dẫn lực chú ý của người đẹp tóc vàng bên cạnh.
Một cái càng cua thật lớn từ đáy biển vươn lên, lại chìm xuống, sau đó tất cả cảm giác được một trận va chạm mãnh liệt.
- Ô... Ô... Ô...-
Cảnh báo vang lên.
Trên boong tàu tất cả chìm một mảnh hỗn loạn.
- Mời mọi người trấn tĩnh, tàu Hải Dương Lục Châu (Oasis of the Seas) không rõ đã bị vật thể gì va chạm, bị tổn hai rất ít, nhân viên công tác đang khẩn trương chữa trị ...
- Sắp chìm rồi!
- Chúa ơi, tôi đã nói cái loại tàu lớn đến mức trước nay chưa từng có này ra biển thế nào cũng chìm mà, Titanic cũng thế, Hải Dương Lục Châu cũng như thế.-
- Hải quân đâu? Hải quân đâu? Chết tiệt, không phải nói hải quân Trung Quốc hùng mạnh nhất chính là thuyền có mặt khắp nơi sao? Nối dây cho thuyền viên...
- Cái thuyền nát này muốn ta lãng phí bốn mươi nghìn đô la sao? Ngay cả thiết bị dò xét đáy biên cũng không có sao?
Con cua từ trong nước bay ra, An Nam Tú từ phía sau lưng cá voi nhảy tới trên người con cua.
- Con cá nhỏ này thông minh hơn so với ngươi.
An Nam Tú khích lệ chú cá voi sát thủ kia.
Chú cá voi vô cùng cao hứng phun nước, vẩy thân An Nam Tú ra, ánh mắt Tú Tú run rẩy,phụt ra vài cái bong bóng.
An Nam Tú lại một cước đá Tú Tú, sau đó bay lên không trung, nhìn một chiếc thuyền lớn khác từ xa xa theo gió vượt sóng mà tới, còn có vô số thuyền nhỏ lục soát bốn phương tám hướng vọt tới, dù sao nơi này cũng không quá xa.
Trên boong tàu, nhóm thuyền khách đã an tĩnh lại, thuyền lớn như vậy cho dù chìm nghỉm cũng không phải chuyện tức thì, có cũng đủ thời gian tiến hành nghĩ cách cứu viện, thậm chí không ai chém giết đoạt thuyền cứu nạn... Bởi vì một du thuyền khác rất nhanh sẽ tới, còn an toàn hơn thuyền cứu nạn.
Tú Tú vẫn luân phiên quơ càng, An Nam Tú nhìn thoáng qua trên boong tàu, thấy một người dân bản xứ nhỏ được người lớn hơn ôm chặt vào trong ngực, mặt không chút thay đổi nói:
- Trở về.