Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương : Em gái luôn là em gái.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Cứ việc bị An Nam Tú hoàn toàn nhìn thấu tâm sự, nhưng Lý Lộ Từ vẫn là vui vẻ, An Nam Tú luôn cho rằng chính mình không có khả năng sai, nhưng Lý Lộ Từ cũng không có cảm giác như vậy, chuyện An Nam Tú làm hỏng thật sự nhiều lắm, Lý Lộ Từ thà rằng tin tưởng em gái hắn chỉ từng nếm qua một viên Trường Sinh đan, thời điểm ăn viên thứ hai thì không có phản ứng.
- Được, chúng ta cùng tưởng tượng một câu chuyện xưa, Lý Bán Trang nhất định phải là em gái Lý Lộ Từ bằng không Lý Lộ Từ sẽ phải chết ... Rất nhiều năm trước, nói chung là có một vị thần nào đó đi tới Địa Cầu, cô ta cầm trong tay một nhánh cây sinh mạng, đương nhiên cô ta còn có một thần đồ đi theo, chính là con khỉ cầm gậy gộc. Nay vị thần đã chết, biến thành cây sinh mạng, nhánh cây kia trong tay cô rơi rụng ở thế giới này, cái nhánh cây kia bởi vì không thích ứng với thế giới thấp kém này cho nên có vô số loại quả sinh mạng kém. Quả sinh mạng này không thể chế tạo ra sinh mạng, nhưng ăn nhiều về sau vẫn có thể khiến sinh vật thấp hơn mạnh hơn... Đương nhiên, vẫn là sinh vật thấp hơn, không có gì khác nhau về bản chất... Rất nhiều năm sau cây sinh mạng kia lại kết quả, vị thần kia lại sống lại ...
- Từ từ... vậy Lý tửcó cái quan hệ gì với tôi và Lý tử?
Lý Lộ Từ luôn luôn bội phục suy nghĩ thiên mã hành không cùng sức tưởng tượng của An Nam Tú, ngay cả “Thần Điêu Hiệp Lữ” cô cũng có thể vặn vẹo thành như vậy, như vậy sửa đổi “Tây Du ký” tuyệt không kỳ quái.
- Đừng có ngắt lời tôi.
An Nam Tú đang thích thú nói, làm một người có năng lực học tập mạnh mẽ, An Nam Tú đang nghe Lý Lộ Từ nói hươu nói vượn và kể mấy chuyện xưa, đương nhiên cô cũng sẽ kể chuyện xưa , vừa bị Lý Lộ Từ gián đoạn, cô liền nhớ tới một chuyện thú vị hơn:
- Tối nay tôi kể chuyện xưa cho anh nghe.
- Cô không nói bây giờ sao?
Lý Lộ Từ đang lòng như lửa đốt muốn nghe.
Nhìn Lý Lộ Từ thích chuyện xưa của cô như vậy, An Nam tú có chút đắc ý, giang hai cánh tay.
- Để làm gì?
Lý Lộ Từ khó hiểu.
- Anh kể chuyện xưa cho tôi đều là anh ôm tôi, tôi kể chuyện xưa cho anh, đương nhiên phải là tôi ôm anh.
An Nam Tú không kiên nhẫn lập tức bắt tay vào làm.
- Nhanh lên một chút.
- Cô ôm tôi?
Lý Lộ Từ tỏ vẻ hoài nghi.
- Đây là một động tác mà cô không thể hoàn thành.
An Nam Tú đi tới ôm Lý Lộ Từ, quả nhiên cô là không thể bắt chước động tác Lý Lộ Từ ôm chặt cô vào lồng ngực.
An Nam Tú không cam lòng:
- Anh đến ngồi vào trong lòng tôi.
Đối với loại người không bị thực tế vô tình đả kích, Lý Lộ Từ phải làm cho cô nhận ra sự thật tàn khốc, vì thế đi tới ngồi vào trong lòng An Nam Tú.
- Tránh ra... Tránh ra... Đè chết tôi ...
Lý Lộ Từ tương đối lớn lập tức đè lên An Nam Tú, An Nam Tú cố gắng đẩy Lý Lộ Từ ra, kết quả thất bại, ngã xuống ngửa ra sau trúng tấm thảm, dùng sức đấm hắn.
Lý Lộ Từ mỉm cười, không dám thật sự đè cô, vội vàng ngồi tránh qua một bên:
- Tốt lắm, bây giờ có thể tiếp tục nói.
An Nam Tú trừng mắt nhìn hắn, không có lương tâm, thật ngồi xuống, ho khan hai tiếng:
- Không nói, tôi muốn đi ngủ.
- Nói xong hãy ngủ tiếp, nói xong tôi ôm cô ngủ.
Lý Lộ Từ thật muốn biết chuyện xưa của cô, chuyện xưa của An Nam Tú cũng không phải thuần túy vô nghĩa, nhất định luôn luôn có đạo lý, Lý Lộ Từ theo không kịp ý nghĩ của cô nhưng có thể nắm bắt một ít trọng điểm bên trong, kỳ thật Lý Lộ Từ chẳng qua là muốn nghe một chút tình tiết mà thôi.
- Anh ôm tôi trước, tôi liền nói.
An Nam Tú suy xét một chút, chỉ vào kem cây nói:
- Hơn nữa thời điểm anh ôm tôi, tôi còn muốn ăn kem cây.
- Được.
Lý Lộ Từ đều đáp ứng rồi, trước kia không cho phép An Nam Tú vừa ăn kem cây vừa ngồi trong lòng , bởi vì cô ngồi xuống trong lòng Lý Lộ Từ liền thích náo loạn, sau đó làm nước kem rớt trên quần áo Lý Lộ Từ .
An Nam Tú lúc này mới hừ một tiếng đứng lên, sau đó xuất ra một lều trại, để Lý Lộ Từ dựng lên.
Lý Lộ Từ đối với voeeck An Nam Tú bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra đồ vật mà bản thân cần một chút cảm thán cũng không có, lều trại này nói chung là đồ An Nam Tú tự mình dùng. Một mình cô dùng cũng đủ lớn, cũng chỉ là vừa vặn đủ cho Lý Lộ Từ và cô cùng nhau dùng, lều trại dùng vật liệu Lý Lộ Từ không biết xuất xứ, vô cùng mềm nhẹ, sau khi căng lên vẫn còn cực kỳ co dãn, Lý Lộ Từ thử thử, trình độ chắc chắn vượt xa những loại lều trại hắn biết trên Trái đất.
Đỉnh lều trại không ngờ là trong suốt, An Nam tú nói đó là một loại nước mềm tinh, có thể gấp, mở ra về sau không có một chút nếp gấp ảnh hưởng đến việc xem cảnh đêm.
Lý Lộ Từ đem thảm kia bỏ vào, sau đó vội vã mà ôm lấy An Nam Tú ngồi xuống.
Tú Tú cũng đi theo vào, An Nam Tú điểm chân đá nó ra ngoài, Tú Tú đành phải quơ quào hai cái càng ở cửa bảo vệ lều trại.
- Hiện tại có thể nói chưa?
Hứng thú của Lý Lộ Từ đã bị cô nâng lên mười phần.
An Nam Tú mút kem cây, sau đó miễn cưỡng duỗi duỗi vòng eo nho nhỏ, thoải mái hừ một tiếng.
- Tốt lắm, nói tiếp cái chuyện xưa kia... Vị thần kia lại sống lại, con khỉ kia của cô ta đã không biết tung tích, vừa mới tỉnh táo lại cô ta căn bản là không nhớ rõ mình từng là một vị thần, cô ta giống tất cả trẻ con bình thường từ trên cây rớt xuống, sau đó được người thế giới này thu dưỡng, đợi cho cô lớn lên lập gia đình, kết quả chồng của cô ta lại phát hiện cô ta căn bản không có biện pháp sinh con, vì thế cô ta đã nhận nuôi hai đứa bé, một người tên là Lý Lộ Từ, một người tên là Lý Bán Trang...
- An Nam Tú... đây thật sự chuyện xưa của cô sao?
Lý Lộ Từ muốn nghe chuyện đứng đắn, ai biết cô càng ngày càng bịa chuyện.
- Thần cuối cùng cũng là thần, cô ta dần dần khôi phục trí nhớ.
An Nam tú mặc kệ Lý Lộ Từ thất vọng, tự nói, đang nói cao hứng mà.
- Thần đương nhiên không có cảm tình nhiều lắm, cho nên cô ta rời khỏi hai đứa bé nhận nuôi, mà Lý Lộ Từ bởi vì khá ngu ngốc, cho nên cô ta sẽ không quản hắn, Lý Bán Trang chung quy có vẻ thông minh hơn, vì thế cô ta liền cho Lý Bán Trang ăn một viên Trường Sinh đan, chính là như thế này.
- Không phải cô nói Lý tử được hái từ trên cây xuống sao? Vậy chẳng phải là mâu thuẫn?
Quả nhiên chỉ là chuyện xưa.
- Đúng vậy, đó là tôi nói, tôi sẽ không sai. Nhưng anh không tin tôi, tôi liền biên ra một chuyện mà anh sẵn lòng tin.
An Nam Tú vô tình nói.
Lý Lộ Từ sầu muộn, trong đầu hiện ra hình dáng từ nhỏ đến lớn của Lý tửLý tử, Lý tử muốn học mình tự tắm rửa, Lý tử tự mình chạy sang đường, Lý tử bị người ta ức hiếp oa oa khóc, Lý tử dần dần lớn lên kiên cường mỉm cười, còn Lý tử thật tâm học tập , mùa đông Lý tử chen chúc vào ổ chăn của anh trai sưởi ấm , lần đầu tiên đến kỳ kinh nguyệt Lý tử hoảng hốt, Lý tử có dáng người thiếu nữ, Lý tử trưởng thành khơi gợi sức hấp dẫn khiến anh trai như hắn cũng ngạc nhiên thán phục , hiện tại Lý tử còn dịu dàng mà có khí chất hiền thục...
Lý Lộ Từ cũng không hy vọng Lý tử là cái gì từ trên cây hái xuống , vậy có nghĩa đằng sau cô ấy còn cất giấu bí mật thân thế kinh người gì? Nếu nói như vậy, dù sao cũng cảm thấy chính mình và Lý tử cả đời thật yên lặng mà sinh sống chính là một mộng tưởng rồi.
Thầm nghĩ cứ bình thường mà sinh sống, thầm nghĩ mỗi ngày không có việc gì xem TV, dựa vào cùng một chỗ cũng tốt.
Thầm nghĩ trong cái phòng nhỏ kia, mỗi ngày vội vàng làm bữa sáng, buổi tối trở về làm bữa tối, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Chính là cuộc sống đơn giản như thế, như vậy đủ rồi, Lý Lộ Từ không nghĩ sau lưng mỗi người đều có chuyện xưa gì, cuộc sống chẳng phải trong bình thường mới hiểu rõ hạnh phúc sao?
- Kỳ thật không cần nghĩ nhiều như vậy... Mặc kệ Lý Bán Trang có phải trên cây hái xuống hay không, cô ta đều là em của anh, cô ta là em của anh, với huyết thống không có liên quan, anh để ý việc này làm gì chứ?
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ, thấy được cảm xúc trong mắt hắn.
- Có thể không thèm để ý sao? Cô có thể nghiêm túc nói sự thật cho tôi biết không, Lý tử rốt cuộc có phải trên cây hái xuống hay không?
Lý Lộ Từ nghe không vào, loại chuyện này không thể nào mập mờ không rõ được.
- Anh không nên để ý Lý Bán Trang có phải trên cây hái xuống hay không, mà là cô ta có để ý chính mình được hái trên cây xuống hay không.
An Nam tú không trả lời Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ ngẩn người, có thói quen luôn quyết định tất cả cho Lý tử, hắn bức thiết muốn biết đáp án như thế chẳng phải sau khi biết sẽ quyết định có nói chân tướng cho cô ấy không hay sao?
- Nếu Lý Bán Trang được hái từ trên cây xuống, quan trọng là anh có còn coi cô ta là em hay không, cảm tình của ngươi với cô ấy có biến hóa hay không, vậy anh nên tìm hiểu ngọn ngành... Nếu không phải, anh có biết có ý nghĩa gì hay không?
An Nam tú đang ôm mặt Lý Lộ Từ , nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Đã hiểu chưa? Muốn làm chuyện biến thái với em gái để sinh con sao hả?
- Mặc kệ Lý tử có phải hái từ trên cây xuống hay không, em ấy vẫn là em gái của tôi, cảm tình đương nhiên sẽ không thay đổi...
Lý Lộ Từ cầm lấy tay cô, trừng mắt nhìn cô:
- Chỉ có biến thái mới có thể cả ngày nghĩ loại vấn đề biến thái này.
- Tương lai nếu anh muốn cùng Lý Bán Trang sinh con thì nhớ kỹ lời nói hôm nay của anh.
An Nam Tú liếc mắt hắn một cái, đầu lưỡi liếm kem cây, kem cây ăn xong rồi, đành phải vứt que gỗ ra ngoài lều.
Lý Lộ Từ đương nhiên nhớ kỹ lời nói hôm nay, Lý Lộ Từ cũng không thật sự tin lời nói linh tinh rằng em gái hắn được hái trên cây xuống, chỉ có điều lo lắng mà thôi, bất kể như thế nào, em gái đều là em gái, cảm tình của hai an hem sẽ thay đổi vì điều này sao? Lý Lộ Từ cảm thấy sẽ không.
An Nam Tú nói rất đúng, vấn đề này cũng không quan trọng, cảm xúc phức tạp trong lòng Lý Lộ Từ tan dần.
- Ngủ đi, từ ngày mai chúng ta bắt đầu tiến hành học tập lý luận chiến đấu đồng thời tiến hành huấn luyện thực chiến.
An Nam Tú bắt đầu díu mắt lại.
- Thực chiến huấn luyện? Tôi và cô đánh?
Lý Lộ Từ từ trong lòng cảm thấy không có cách nào đánh cùng An Nam Tú, hắn đánh mông cô không có vấn đề, cắn cắn cô cũng không có vấn đề, nhưng chính thức vung nắm đấm đánh tới cô, chẳng khác nào Lý Lộ Từ hạ quyết định điên cuồng là đào cả dãy Himalaya lên.
- Con kiến có thể học voi khuân vác gỗ thế nào sao? Mệt chết mười ngàn con kiến cũng không nhổ được cây cối trong đất ra đâu.
An Nam Tú ngáp một cái, ánh mắt nặng nề nhắm lại, nhưng không nói huấn luyện thực chiến như thế nào.