Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương : Chơi rất hay.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Tráo, lúc đến nhà của cô ấy dạy học, Lý Lộ Từ cũng không nói chuyện của chiều hôm nay một chữ, Triệu Tráo âm thầm thích thú, cảm thấy Lý Lộ Từ thật sự là người tốt, chắc chắn là đồg ý không nói với ba mẹ cô ấy rồi, Triệu Tráo có qua có lại mới toại lòng nhau, nên lúc học bài cô ta rất chuyên tâm không nghĩ đến chuyện lấy như đề khó để thử Lý Lộ Từ.
Tan học, Lý Lộ Từ ra khỏi phòng Triệu Tráo, cùng với ba mẹ Triệu Tráo nói về chuyện này. Ba mẹ Triệu Tráo cảm ơn Lý Lộ Từ vô cùng, một người trưởng thành không có ngốc như Triệu Tráo, họ rất rõ rằng nếu không có Lý Lộ Từ con gái họ sẽ gặp phải nhưng chuyện đáng sợ biết bao, ngẫm lại toàn bộ câu chuyện quả thực sợ đến chảy mồ hôi.
Cho Lý Lộ Từ tiền lìxì, xem ra không quản lý số điểm thi của con gái vẫn nên làm chuyện này. Hai vợ chồng không răn dạy con gái trước mặt Lý Lộ Từ, sau khi tiễn Lý Lộ Từ ra cửa, thầy Triệu mới từ trong phòng sách lấy ra một cây roi, hung tợn chỉ xuống sàn nhà:
- Con quỳ xuống cho ta.
Lý Lộ Từ, anh nhẫn tâm lắm! Trong lòng Triệu Tráo vô cùng tức giận, bây giờ thì xong rồi, một cơn sóng lửa tập trung công kích, chết thê thảm luôn.
Lý Lộ Từ trực tiếp đến nhà Lý Thi Thi, Lý Thi Thi đeo bao nhỏ đằng sau lưng, trong nhà giống như là những con kiến đang đi vòng vòng quanh cái nồi nóng hổi. Trong nhà cái kim giây của đồng hồ lại chậm hơn kim phút kia chứ ?
- Đi thôi, sắp xếp xong chưa?
Lý Lộ Từ gõ cửa, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang vui sứơng của Lý Thi Thi.
- Xong rồi.
Lý Thi Thi nhảy xuống lầu, té trước hành lang, cô ta vỗ vỗ tay rồi đứng lên, cái cú té đó chẳng đau gì cả.
- Cẩn thận một chút, người to như thế mà lại té à.
Lý Lộ Từ giúp cô ấy phủi vấy dính đầy cỏ.
- Anh Lý Bạch, anh thật tốt.
Lý Thi Thi ngồi đằng sau xe điện, ôm chặt thắt lưng của Lý Lộ Từ, nhỏ nhẹ nói.
Lý Lộ Từ cười nhếch mép.
- Ngồi yên đó, đừng có đợi đến lúc anh về đến nhà rồi quay đầu lại không thấy Lý Thi Thi đâu.
- Không có chuyện đó đâu.
Lý Lộ Từ dẫn Lý Thi Thi về nhà, Lý Bán Trang chưa gặp qua Lý Thi Thi, cảm thấy hơi kì quái khi anh trai dẫn người con gái về nhà.
- Lý Thi Thi, một cô em gái, trong nhà không ai chăm sóc, nên ở nhà chúng ta khoảng hai ngày.
Lý Lộ Từ nói với em gái.
- Chào chị Lý Tử.
Lý Lộ Từ gọi Lý Thi Thi là em gái, nên Lý Thi Thi thuận miệng nói theo.
- Thật dễ thương, xem như nhà của mình vậy nhé, cứ tự nhiên.
Lý Bán Trang vô cùng vui sướng, quay đầu lại nói với anh trai :
- Hồi nãy em cứ tưởng rằng anh nhặt thêm một An Nam Tiểu Tú về nữa chứ.
An Nam Tú nghe thấy, không thèm để ý Lý Bán Trang, lấy cục kẹo ngoắc ngoắc Lý Thi Thi:
- Lại đây, cho cô ăn kẹo.
Lý Thi Thi vô cùng vui sướng đến ngồi kế bên.
- Công chúa Tú, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tôi rất hay nhớ đến cô.
- Tôi không nhớ đến cô, nhưng nhìn cô thì tôi nhớ tên cô ngay, cô tên là Lý Thi.
An Nam Tú nói rất chắc chắn.
- Tôi tên Lý Thi Thi mà.
Lý Thi Thi lột vỏ kẹo, không thèm để ý đến việc ngay cả đến tên của cô ấy mà cũng không nhớ.
- Chuyện này không quan trọng.
An Nam Tú xua tay, chỉ vào Tú Tú nói :
- Đây là vật nuôi của tôi, Tú Tú, hai người làm quen nhau đi.
Lý Thi Thi chào Tú Tú, Tú Tú ghé vào chiếc nồi điện nhìn Lý Thi Thi và khua càng vẫy vẫy một cái, công chúa Tú không nhớ rằng kì thực Lý Thi Thi nhận ra Tú Tú.
“An Nam Tú và Lý Thi Thi có duyên hay sao ?” Lý Bán Trang tỏ ra ngạc nhiên, lần đầu tiên bản thân nhìn thấy An Nam Tú, An Nam Tú đang xem kiến, căn bản rất xem thường Lý Bán Trang.
- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Lý Lộ Từ nói, sau đó nói quá trình gặp nhau và quen biết nhau nói một lượt cho Lý Bán Trang.
- Đồ tồi.
Lý Bán Trang cảm thấy bực bội, nhưng lại càng cảm thấy Lý Thi Thi càng ngày càng dễ thương, giống như một cô gái vô cùng kì quái, Lý Thi Thi càng dễ dàng khiến người ta cảm thông.
- Tối nay Thi Thi và em sẽ ngủ chung.
Lý Bán Trang hỏi, trong nhà có hai phòng ngủ, ba cái giường, An Nam Tú không thể ngủ cùng giường với ngừơi khác.
- Được rồi, em có thể hỏi chuyện của anh Lý Bạch không?
Lý Thi Thi rất thích thú.
- Đương nhiên được rồi.
Lý Bán Trang cười nói.
- Lại đây, chị giúp em dọn đồ đạc.
Con gái ra khỏi cửa không thể không đem theo đồ đạc của bản thân, cho dù là giống như ở trong khách sạn, huống chi là đang ở trong nhà người khác.
Đi đến nhà tắm, Lý Bán Trang nhắc nhớ Lý Thi Thi:
- Mấy cái khăn mặt này là của An Nam Tú, lúc em tắm đừng có lấy nhằm khăn của cô ta. Đây là dầu gội đầu, kem đánh răng, xà phòng, đều là đồ dùng riêng của cô ấy để một bên. Đồ của bọn chị để bên này, em cũng để bên này, chớ nên xâm phạm khu vực của cô ta.
Lý Bán Trang giới thiệu một chút, lấy cho Lý Thi Thi cái khăn mới, Lý Thi Thi cũng để bàn chải cá nhân, kem đánh răng, cái ly đặt xong xuôi, ba người cùng đặt vào một bên, còn một mình An Nam Tú thì đặt ở đầu bên trên.
- Để em tắm một chút đã.
- May mà còn nứơc nóng.
Lý Bán Trang và An Nam Tú đều tắm xong rồi.
Một lát sau Lý Thi Thi tắm xong đi ra, thấy anh Lý Bạch đang ngồi trên sopha, An Nam Tú thì ngồi trên đùi của anh Lý Bạch và đang giỡn với món đồ chơi bằng nhung mà đen đen, cũng chẳng thèm xem tivi, giống như ngồi trên người anh Lý Bạch là món đồ chơi có thể chơi suốt đêm vậy.
- Thi Thi, em ngủ sớm đi, ngày mai phải đi học đấy.
Mùa hè trường công lập không dám dạy thêm, nhưng lại có rất nhiều lớp học thêm riêng tại tư nhân, Lý Thi Thi cũng phải đi đăng kí, Triệu Tráo cũng thuộc dạng này.
Lý Thi Thi mặc váy ngủ dài dài, dài qua hơn nửa cái đùi. Tóc thì hơi rối tung, giống như một con ma nữ, Lý Lộ Từ mới cảm thấy Lý Thi Thi mới giống như thiếu nữ bình thường nhất, em gái luôn mặc cái áo sơ mi ngắn đến đáng thương, hai cái đùi trắng tươi không lúc nào không khíên con mắt Lý Lộ Từ hoảng hốt nhìn đông né tây, An Nam Tú thì mặc áo ngủ quá tinh xảo, có phần quyến rũ khiến Lý Lộ Từ bất an.
- Đợi tóc khô, một chút chúng mình ngủ chung.
Lý Bán Trang nói, sau đó kéo Lý Thi Thi ngồi kế bên.
- Lý Lộ Từ, đi tắm mau đi, tôi buồn ngủ rồi.
An Nam Tú híp mí lại nói.
Lý Lộ Từ bế An Nam Tú sang một bên rồi đi tắm.
- Công chúa Tú buổi tối ngủ chung với anh Lý Bạch à?
Lý Thi Thi nhỏ tiếng hỏi Lý Bán Trang, tuy rằng vẫn còn bái phục công chúa Tú, nhưng chị Lý cũng là người tốt, nói chuyện rất hay.
- Không phải, An Nam Tú là con nít, cô ấy muốn anh ấy kể chuyện ru cô ấy ngủ, vả lại, cô ấy cho rằng chị không biết, cũng không cho phép người khác nói cô ta như vậy. Em cũng đừng có nói, giả bộ không biết là được rồi.
Lý Bán Trang nhắc nhở Lý Thi Thi. Trong nhà này mọi người ai cũng có thể vui vẻ, nhưng quan trọng là không được trêu chọc An Nam Tú, chỉ có vậy thôi, ngoài ra cũng chẳng có gì đáng nói.
- Trước nay chưa có ai kể chuyện ru em ngủ.
Lý Thi Thi cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ.
- Hồi nhỏ anh trai hay kể chuyện cho chị nghe, nhưng lớn rồi thì không kể nữa, hay để tối nay chị kể chuyện cho em?
Lý Bán Trang mỉm cười.
- Không cần đâu, em đâu phải con nít.
Lý Thi Thi lắc đầu, nhưng nếu như anh Lý Bạch kể chuyện thì Lý Thi Thi cũng muốn làm một đứa con nít.
- Chúng mình đi ngủ thôi, tối nay phim trên tivi không hay, nhưng ngảy mai có chiếu phim bộ mới có thể cùng nhau coi.
Lý Bán Trang leo lên.
Tóc Lý Thi Thi cũng khô rồi, chạy đến cửa nhà tắm la lớn:
- Anh Lý Bạch,em đi ngủ đây.
- Ừ, ngủ đi. Sáng mai anh kêu em dậy.
Lý Lộ Từ từ bên trong nói vọng ra.
Lý Thi Thi và Lý Bán Trang vào phòng hai người cùng nằm trên giừơng, Lý Thi Thi lấy di động ra xem tin nhắn của Triệu Tráo, đều là than vãn và oán trách Lý Lộ Từ, xem đến hơn mười tin nhắn, Lý Thi Thi cười hì hì.
Lý Bán Trang nhìn cô ấy cười, cũng nghiêng đầu nhìn thử, đúng lúc nhìn thấy hình nền trong di động là hình của cô ấy và anh trai, liền nói :
- Hai người chụp nhiều không? Cho chị xem xem.
Lý Thi Thi đưa hình cho Lý Bán Trang xem, vẫn có một số bức do cô ấy tự chụp mình, Lý Bán Trang đều xem.
Lý Bán Trang cũng lấy tấm hình chụp chung của mình là anh trai cho Lý Thi Thi xem, nhưng hình chụp của cô ấy với anh trai thân mật hơn hình chụp với Lý Thi Thi, có tấm thì Lý Bán Trang chui vào tay áo của anh, có tấm thì ôm hẳn cổ anh, có tấm thì cô ta nhảy lên từ phía sau anh, kiểu nào cũng có.
Hai người cùng cầm điện thoại ra xem, hình nền đều là hình chụp chung với Lý Lộ Từ, hai người nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút lạ lạ.
- Em cảm thấy hình của em và anh Lý Bạch giống anh em hơn một chút, còn của chị giống tình nhân.
Lý Thi Thi nhíu mày, nói thật như cảm nghĩ của mình.
Lý Bán Trang đỏ mặt lên, di động của mình bị người khác xem rồi, lại còn nói lả tình nhân nữa, chủ yếu là vấn đề của bản thân Lý Bán Trang, lúc chụp hình dường như vừa vô tình vừa cố ý tạo ra những cảnh tình cảm ngọt ngào, không muốn xa rời, anh em thông thường đâu có như vậy.
- Anh của chị cũng giống anh của em mà.
Lý Bán Trang liền vội vàng tắt tấm hình đầu của mình và mặt anh trai cọ sát vào nhau, đổi sang hình hai anh em đang ngồi bình thường trên chiếc salon, rồi Lý Bán Trang đổi sang tấm hình cánh tay của anh trai.
Hai người cùng đặt di động trên giường, cùng nhau xem.
- Em vẫn cảm thấy hai người không giống.
Lý do của Lý Thi Thi đương nhiên không phài là Lý Bạch là Kiếm tiên hay là người cổ đại gì, cho dù anh Lý Bạch có một người em gái hiện đại cũng chẳng thấy gì là không thích hợp. Chỉ thuần tuý là cảm thấy không giống.
- Chị xem, mũi của anh Lý Bạch không đẹp bằng của chị, ánh mắt cũng không giống lắm, còn về cái miệng, khi anh ấy cười thì nguyên hàm răng lộ ra hết, nhưng răng của chị thì không lộ ra, không phải nguyên nhân là vì con gái phải vậy, mà là cái miệng không giống nhau.
- Em nghiên cứu kỹ như vậy à.
Lý Bán Trang kinh ngạc, vốn cho rằng Lý Thi Thi không hiểu gì, xem cô ấy giống như một cô bé ngây thơ không để ý gì.
- Cái này em hay nghiên cứu, là vì em thường hoài nghi em không phải là do ba mẹ sinh ra, họ không quan tâm đến em một chút nào, chị xem cái mũi, lông mi, ánh mắt, vân vân, để tìm ra chứng cứ là mình không phải là đứa con do họ sinh ra, kết quả, em tìm ra được rất nhiều chứng cứ, nhưng ba mẹ em biết cũng chẳng để ý hay trả lời em.
Lý Thi Thi tủi thân nói, tốt hay xấu thì cũng đã nghiêm túc chứng minh được rồi, kết quả họ chỉ nói một câu là không nên nghĩ ngợi lung tung.
- Ngốc quá.
Lý Bán Trang cảm thấy buồn cười, xoa đầu Lý Thi Thi.
- Đừng suy nghĩ mù quáng như thế, hồi nhỏ, mẹ của chị nói là chị được hái từ trên cây xuống đó.
- Bây giờ em cũng cảm thấy là hơi nghĩ lung tung, tiếc thật.
Lý Thi Thi nghe nói câu này, nghe cảm thấy hơi vô lương tâm, sau đó lại nhìn tấm hình. Đột nhiên nhíu mày lại :
- Anh Lý Bạch hình như hơi quen, sao lại thế nhỉ ?
- Em quen anh ấy lâu rồi mà, chẳng lẽ vẫn không quen mắt sao ?
Lý Bán Trang ngáp dài.
- Đúng vậy, có lẽ nguyên do là vậy.
Lý Thi Thi cũng muốn kết thúc chuyện này, cũng ngáp dài.
- Chúng mình ngủ đi, nhưng chỗ em ngủ phía ngoài nhé ?
- Được thôi.
Lý Bán Trang cứ bảo tự nhiên.
- Vậy chị leo qua người em, còn em thì chui qua phía dưới người chị, chúng mình đổi chỗ cho nhau.
Lý Thi Thi đề nghị.
- Sao lại như vậy ?
Lý Bán Trang cảm thấy kì quái, để làm chi vậy .
- Vì nói không chừng chị sẽ không cẩn thận nằm úp xuống em, như vậy chơi rất hay đấy.
Thế là Lý Bán Trang leo qua người cô ấy, nhìn Lý Thi Thi đang nhìn cô ấy, Lý Bán Trang giả vờ tay không chống mà ngã vào người cô ấy.
Lý Thi Thi đẩy con thỏ trắng của Lý Bán Trang rồi cười ha hả.
- Chơi rất vui chứ ?
Chơi rất vui ư? Lý Bán Trang thực chất nghĩ trò này chẳng có gì là vui, nhưng thực sự cô bé này vô cùng dễ thương.