Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương : Cái chết của thích khách.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Tú Tú đi tiểu xong, vội vàng chạy tới, nhưng cô bé quên kéo quần lót, lập tức vấp té. Vội vàng đứng lên, trên người bẩn thỉu nhưng không quan tâm, tuy nhiên đã biết kéo quần lót lên.
- Cảm nhận được chưa? Trên người bọn họ có hơi thở hạt giống sinh mệnh mà tôi gieo trồng.
An Nam Tú không để ý đến cô bé, chỉ vào hai gã áo đen bị Lý Lộ Từ đánh ngã hỏi.
Tú Tú gật đầu, chạy qua xem, nhìn thấy trực thăng liền ngừng lại, nghiêng đầu nhìn một lúc, leo lên đỉnh trực thăng, bẻ gãy hai cánh quạt rồi leo xuống, chém hai gã áo đen thành hai đoạn.
- Có thể đừng đẫm máu như vậy được không?
Lý Lộ Từ giật mình kinh hãi, nhìn một cô bé phấn điêu ngọc mài quơ cánh quạt dài mấy mét chém người thành hai đoạn, máu tươi đầy đất. Cảnh tượng này quá khủng bố!
Tú Tú nhìn Lý Lộ Từ, đôi mắt trong veo đảo vài vòng, gật đầu, há miệng phun ra một đống nước, rửa sạch vết máu trên đất, bộ dạng còn rất cẩn thận nghiêm túc.
- Đi nhanh, con cua ngốc!
An Nam Tú lười giải thích với Tú Tú Lý Lộ Từ thực sự muốn nói gì.
Tú Tú liền mang theo cánh quạt chạy qua, bay lên một cước đá văng cánh cửa thoát hiểm.
- Nhất định là ở tầng một, đều tập hợp ở trong đó. Theo những gì tôi biết về các quốc gia đối kháng với quốc gia của anh, đa số những người tiếp ứng Tạ Linh đều thuộc các quốc gia đối địch với quốc gia của anh, nói cách khác nếu hai quốc gia sinh ra chiến tranh, bọn họ chính là đồng lõa giết chết đồng bào của anh! Cho anh biết điều đó, để anh có thể thản nhiên đối mặt với cuộc giết chóc này!
An Nam Tú cảm thấy thật khó tin, không ngờ mình cũng sẽ an ủi người khác.
Tú Tú đi xuống cầu thang, mang lên tay nắm cầu thang của mười mấy tầng trệt, biến thành một tấm chắn an toàn.
- Làm gì?
Một người phụ nữ vọt tới, rút súng bắn Tú Tú.
Lý Lộ Từ run lên một chút, hiển nhiên người phụ nữ này không nhìn thấy động tĩnh Tú Tú gây ra, nhưng không ngờ cô ta có thể không chút do dự nổ súng với một cô bé tám tuổi đáng yêu như vậy.
Tú Tú quay đầu chạy lại nhặt lên cánh quạt. An Nam Tú vấn đứng ở lối đi nhỏ không nhúc nhích. Lý Lộ Từ xông lên, một quyền đánh nát đầu người phụ nữ kia, thân thể đụng vào vách tường lõm sâu vào trong.
Tú Tú cầm cánh quạt quay tròn, chém nát vách tường. Toàn bộ tầng trệt được thiết kế ngăn cách như một văn phòng hiện đại, dùng thép và thủy tinh làm vật liệu chủ yếu. Dưới lực quay của cánh quạy, hết thảy đều như làm cảnh, bị Tú Tú chém nát bét. Thậm chí không biết bao nhiêu người chưa kịp phản ứng đã bị cánh quạt cắt thành mấy khúc.
Chém trong chốc lát, Tú Tú ngẫm nghĩ một chút, phun ra một đống nước. Đáng tiếc những nơi bị huyết nhục vương vãi nhiều lắm, cô bé lại chưa học được Đại Thủy Long, lượng nước phun ra chỉ đủ làm lẩu nấu chính mình. Thậm chí lực phun nước còn không bằng vòi nước.
- Còn chưa đánh xong!
An Nam Tú nhắc cô bé. Không cần hi vọng não cua giống não người. Cô bé muốn làm gì thì làm.
Lý Lộ Từ không động thủ. So với việc đi lo lắng quan tâm trong số đó có lẫn vào người vô tội hay không, Lý Lộ Từ càng để ý an nguy của An Nam Tú. Nếu từ một góc nào đó có một viên đạn bắn lén Tú Tú chưa chắc đã phản ứng kịp. Không chừng cô bé còn đang ở chỗ nào đó phun nước liên tục.
- Ngay bên trong.
An Nam Tú chỉ vào cửa chính phía trước.
Tú Tú cầm cánh quạt lên, nặng nề chém xuống. Cánh quạt bị gãy, hơn phân nửa văng ngược ra sau, bị Lý Lộ Từ một quyền đánh bay, nắm tay hơi đau nhức. Tú Tú quả nhiên mạnh kinh người.
Khiến người ta kinh ngạc là cánh cửa chính kia ngoài một vết lõm xuống lại không bị gì cả. Rất hiển nhiên nơi này được thiết kế an toàn, có phương pháp bảo vệ đặc biệt mạnh.
Tú Tú không kinh ngạc. Cô bé lại cầm lên một cánh quạt khác chém xuống. Lúc này cô bé dùng lực lớn hơn rất nhiều, cánh quạt nát bấy, khóe miệng Tú Tú chảy ra máu tươi.
Tú Tú ngơ ngác nhìn máu của mình, lè lưỡi ra liếm liếm.
Lý Lộ Từ vội vàng chạy tới xem vết thương của Tú Tú:
- Không sao chứ?
Tú Tú mê mang nhìn Lý Lộ Từ, xòe tay ra cho Lý Lộ Từ thấy vết máu ở giữa.
Cho dù cô bé chỉ là một con cua, Lý Lộ Từ vẫn đau lòng, quay lại nói với An Nam Tú:
- Trị liệu cho cô bé một chút!
- Sau khi biến thành hình người có thể sử dụng thần thuật, cảm giác năng lực mạnh hơn, lực lượng nhỏ đi, ngay cả phòng ngự cũng suy yếu!
An Nam Tú nhíu mày, nhẹ giọng ngâm xướng một câu. Lòng bàn tay Tú Tú bắt đầu khép lại, không bao lâu sau chỉ còn lại chút vết máu.
Tú Tú liếm sạch vết máu còn lại, sau đó ngậm lấy ngón tay Lý Lộ Tự, mút hết chút máu dính trên ngón tay hắn.
Đầu lưỡi Tú Tú rất nhỏ, ướt át trơn tru non mềm, làm ngón tay Lý Lộ Từ ngứa, vội vàng rút trở về.
An Nam Tú run lên:
- Tú Tú, động tác này cấm tuyệt đối! Nếu không ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ là cua, ta sẽ không bao giờ biến ngươi thành người nữa!
- Được rồi, ngay cả sủng vật cô cũng ghen, cô đừng xem tôi như biến thái được không?
Lý Lộ Từ sờ đầu Tú Tú, đứng lên đặt ngón tay bên miệng An Nam Tú.
- Cho cô nếm thử, này!
An Nam Tú há mồm cắn tới, Lý Lộ Từ vột vàng rụt lại, hoảng sợ:
- Cô là con cún sao?
Vừa rồi An Nam Tú tức giận không ý thức được mình cắn chắc chắn Lý Lộ Từ sẽ không đau. Lý Lộ Từ cũng quên bị cô cắn sẽ không có vấn đề gì, chẳng qua phản xạ không điều kiện.
- Mau đuổi theo! Ngay cả mặt Tạ Linh chúng ta còn chưa thấy nữa là.
Lý Lộ Từ vội vàng dời đi sự chú ý của An Nam Tú.
An Nam Tú hừ một tiếng. Con chua chết tiệt, lại sắc dụ Lý Lộ Từ. Hãy đợi đấy!
- Anh thử xem!
An Nam Tú nói với Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ vẫn theo cách cũ, không do dự đánh ra một quyền. Cửa chính vang lên nặng nề, lại lõm xuống một mảng lớn, nhưng vẫn như cũ không có khả năng phá hư tiến vào.
“Rầm!”
Lý Lộ Từ liên tục đánh ra hai đấm, muốn hoàn toàn phá hỏng cửa chính.
- Không được. Từ tiếng vang nghe ra, cánh cửa chính này kết cấu khá hoàn mỹ, hơn nữa tầng phòng hộ có khả năng hấp thu lực vô cùng mạnh. Tấn công bạo lực chỉ khiến nó càng lúc càng khó bị mở ra.
An Nam Tú bảo Lý Lộ Từ dừng lại.
- Để tôi!
An Nam Tú đi đến trước cửa lớn, lấy quyền trượng đặt ngang, nhẹ giọng ngâm một câu chú ngữ, đầu ngón tay đặt trên cửa chính.
Một quầng sáng màu lam gợn sóng tách ra từ đầu ngón tay.
Một hạt tuyết tinh mịn di động trên cửa chính. Khí lạnh âm trầm kinh người tỏa ra, nhiệt độ tầng trệt nháy mắt giảm xuống mấy chục độ.
An Nam Tú cầm quyền trượng, nhẹ nhàng gõ vào cửa chính, sau đó cánh cửa chắc chắn đến mức bất kể Lý Lộ Từ hay Tú Tú đều không thể phá hỏng, dưới quyền trượng của An Nam Tú giống như một khối băng nhẹ nhàng vỡ ra, biến thành một đống kim loại vụn nát.
- Biết rồi chứ. Lực phá hoại của Thần đồ có lúc vô cùng yếu ớt, nhưng lực lượng Thần thuật sư lại là vô cùng tận. Vì sức người có hạn, tư tưởng lại là vô hạn. Cửa chính phòng hộ được thiết kế nhằm vào nhiệt độ bình thường và cực nóng, hoàn toàn không thể đối kháng với thần thuật hệ băng hàn thẩm thấu.
An Nam Tú bình tĩnh giáo dục Lý Lộ Từ không nên chỉ biết dùng sức mạnh. Đương nhiên Tú Tú không hiểu được, cô bé cầm lấy một tấm kim loại vụn nhét vào miệng, thoạt nhìn như đang ăn kem đường trắng.
“Ken két…”
Tú Tú không cắn được, vì thế dùng sức nhai, răng nanh bị gãy. Cô bé phun ra cả răng nanh cả mảnh kim loại. Thật khó, kem đường trắng sao lại không ăn được?
Lý Lộ Từ thấy thể lắc đầu, đột nhiên bước lên chắn trước người An Nam Tú. Một làn mưa đạn gào thét mà đến ghim vào ngực Lý Lộ Từ, lại thấy phía trước có tia lửa tóe lên như điện, không ngờ có người cầm súng máy bắn Lý Lộ Từ.
An Nam Tú nhanh chóng phản kích. Vô số quả cầu tia chớp chen vào cửa, trong phòng bị phá sập.
Mùi thuốc súng cùng với da thịt bị nướng cháy truyền đến. Tiếng súng đã ngừng.
- An Nam Tú… Cô đã xem qua “Anh hùng” chưa?
Lý Lộ Từ đau đến mức hừ hừ, mặc dù hắn biết mình không chết được.
- Chưa xem!
An Nam Tú lắc đầu, không dám nhìn vết đạn trên ngực Lý Lộ Từ. Cô chịu không nổi. An Nam Tú không thể chịu được Lý Lộ Từ bị thương, cho dù không chết được. Cô nắm chặt tay, nhất định phải nhanh chóng giúp hắn ngưng thụ áo giáp thần đồ. Hắn không chết, nhưng vẫn sẽ đau. Thân thể hắn đau, trái tim An Nam Tú sẽ có cảm giác kỳ quái. Tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng An Nam Tú biết, loại cảm giác kỳ quái này trong đống cảm xúc vô vị của thế giới nhân loại bậc thấp này gọi là “đau lòng”.
- Cuối phim, gã thích khách bị vô số mũi tên ghim lên ván cửa. Tôi nghĩ người này thê thảm lắm đến mức nào? Hiện tại tôi biết rồi.
Lý Lộ Từ đứng thẳng sống lưng, cố vận cơ bắp, đầu đạn như hạt mưa rơi ra khỏi cơ thể.
- Còn có tâm trạng nói nhảm. Trở về cố gắng tu luyện đi, biết chưa?
An Nam Tú sa sầm mặt dạy dỗ, đợi thân thể Lý Lộ Từ khôi phục mới dám quay đầu nhìn hắn.
- Ha ha, đừng đau lòng, tôi không sao!
Lý Lộ Từ thấy An Nam Tú căng cứng thân thể, lúc này mới bình tĩnh lại.
- Ai quan tâm đến anh! Ngốc muốn chết! Chậm chạp sẽ bị đánh có nghĩa là vậy đấy!
An Nam Tú bước vào cửa chính.
Lý Lộ Từ khẩn trương theo sau, lôi luôn Tú Tú còn đang nghi hoặc vì sao kem đường trắng không thể ăn.
Trong phòng không có một bóng người, chỉ có một cái xác đen như cột nhà cháy.
An Nam Tú nâng tay lên, vô số tia chớp đánh trúng đống than, nghiền nát người nọ thành tro tàn hoàn toàn phiêu tán trong không khí, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- Đi lên tầng trên đi. Nơi này còn một con đường là đến mái nhà.
An Nam Tú chỉ vào góc nói.
Nơi như vậy tự nhiên không có khả năng chỉ có mấy con đường chạy trốn. Lý Lộ Từ dẫn đầu vọt lên, liền nhìn thấy Tạ Linh và một người da đen, một người da trắng đứng dưới trực thăng, hiển nhiên là trực thăng bị Tú Tú gỡ cánh quạt xuống, không có cách cho bọn họ chạy trốn.
- Tạ Linh, ngươi thật to gan. Ngươi nghĩ ta thực sự không dám giết ngươi sao?
Trên sân thượng gió lớn gào thét, An Nam Tú bước đến gần Tạ Linh, thanh âm như nhạc bị gió xé rách lại mang theo vô cùng hàn ý, làm cho người ta giữa đêm hè nóng bức vẫn cảm thấy lạnh cả người.