Chiếc lông mi nhẹ nhàng ấy cứ run run, giống như một chiếc bàn chải nhỏ bé đang dịu dàng chải nhẹ vào lòng của hắn.
Hắn hôn lên đôi má của cô, rồi tới hàng mi và cẩn thận lướt qua vành tai của cô, làm cho cơ thể của cô nhẹ nhàng run lên. Cuối cùng thì cắn vào mũi của cô.
- Nước miếng của anh hôi quá.
An Nam Tú chịu không nổi nói đi nói lại câu này, mở mắt nhìn Lý Lộ Từ, lại nhắm mắt lại, có ý hy vọng Lý Lộ Từ tiếp tục làm như thế nữa.
Môi của cô ấy toả ra mùi thơm thoang thoảng nóng nóng, cuốn hút hắn, khiến hắn xích lại gần một chút nữa.
Chiếc điện thoại lúc này reng lên, cả hai đều gật mình, mở mắt nhìn nhau, rồi An Nam Tú quay đầu xem tivi.
Lý Lộ Từ vội vàng một tay mò tìm điện thoại, bởi vì tuy cô ấy xoay người đưa lưng về phía hắn, nhưng vẫn gối đầu lên cánh tay của hắn, kéo cánh tay hắn ôm vào lòng.
- Anh quên gọi điện cho em rồi.
Lý Bán Trang không vui trách móc.
Lý Lộ Từ vội vàng cúp điện thoại, Lý Bán Trang bên kia đang giật mình vì anh trai bất ngờ cúp điện thoại của mình, sau đó thấy anh trai gọi lại, cô ta bĩu môi, đợi mười giây sau mới nghe máy.
- Vẫn chưa tới giờ mà.
Lý Lộ Từ cười giải thích.
- Đang làm gì đó?
Lý Bán Trang chấp nhận lời giải thích ấy, nếu không cô nhất định sẽ tiếp tục đợi anh trai gọi điện cho mình, hoặc là cô ấy sẽ gọi cho anh ấy sớm hơn. Bởi thực tế anh trai đâu có quên gọi điện cho mình đâu, chỉ vì anh ấy đã chán mình rồi.
- Cùng với An Nam Tú xem tivi.
Lý Lộ Từ cúi đầu nhìn An Nam Tú, cô ấy quay đầu nhìn Lý Lộ Từ, trong đôi mắt không có chút tình cảm gì, giống như mới nãy chẳng hề có chuyện hai người suýt nữa hôn nhau vậy.
- Cô ấy chắc chắn nằm trong lòng anh.
Lý Bán Trang hừ hừ nghen tị.
Lý Lộ Từ cười cười, không có ý phủ nhận, An Nam Tú cũng hừ hừ một tiếng, nhưng không cẩn thận khiến cho Lý Bán Trang bên kia đủ nghe thấy tiếng rên ấy.
- Hôm nay quân doanh cử hành buổi biểu diễn hoan nghênh, họ rất lợi hại, xem xong em sợ luôn, em xem chừng sẽ không có ai dám không tuân thủ kỉ luật nữa.
Lý Bán Trang nghĩ đến mà cảm thấy sợ, họ thật tàn nhẫn, lấy gạch để lên đầu, sau đó dùng chuỳ sắt đập vỡ gạch, lại còn lấy mâu thép đặt lên cổ họng làm cho mâu thép cong đi, tiết mục khiến Lý Bán Trang toàn thân mềm nhũn ra đó là có một chiến sĩ lấy gạch đập vào đầu, có cả thẩy hai mươi viên gạch, đến viên gạch thứ mười lăm thì đầu đã chảy máu rồi, nhưng anh ta vẫn đứng đấy đập cho xong năm viên gạch còn lại, máu chảy đầy mặt vẫn đứng thẳng y nguyên, những người phía sau vẫn không nhúc nhích, vẫn chờ đến khi buổi biểu diễn kết thúc mới đi băng bó.
- Dù sao thì thật sự nhà trường sẽ không yêu cầu các em làm như vậy đâu, mục đích của huấn luyện quân đội thực chất là để mọi người có thể nhanh chóng hoà nhập với môi trường đại học, điều kiện của nhà trường luôn luôn là như vậy, luyện tập trong quân đội trở về sẽ không còn cảm thấy trường học không bằng ở nhà nữa.
Lý Lộ Từ rất thông hiểu điều này, bởi lẽ đa số những học sinh mới nhập học mà đủ kiên trì chịu đựng một tuần lễ không gọi điện về nhà than vãn là hiếm đấy.
- Em vẫn bình thường à, em cũng có nghe nói là có người gọi điện thoại về nhà nói là không muốn đi học nữa, cũng có người kêu cha lại quân doanh đón về luôn.
Lý Bán Trang nói nhỏ :
- Lại có nữ sinh có bạn trai, nói chuyện nghe rất buồn nôn.
- Phố Cao cũng vẫn có chuyện yêu đương xảy ra đó thôi, môi trường đại học thì lại rất tự do.
Lý Lộ Từ cười, cảm thấy em gái không nên kinh ngạc như vậy, bởi Phố Cao quản lý tuy cũng nghiêm nhưng xã hội bây giờ là như vậy, học sinh trung học có cảm giác yêu người cùng lứa tuổi cũng không có gì là đáng nói.
- Có bạn nam sinh đến nói nói chuyện với em, rất thành thạo, chân thành và điềm đạm, xem ra rất có kinh nghiệm về xã hội, nhưng em cảm thấy hơi buồn cười.
Lỗ tai Lý Bán Trang thính lên, tiếc là không thấy dáng vẻ của anh trai bên đó.
- Anh lo lắng là cũng đúng rồi, sức hấp dẫn của Lý tử không có cách nào chống đỡ, anh không trách những nam sinh đó. Nếu là anh, anh cũng sẽ làm ra vẻ thành thạo, chân thành, ra dáng điềm đạm để đi làm quen các cô.
Lý Lộ Từ tỏ ra chẳng có gì là lạ, không có những biểu hiện như vậy mới là lạ. Cho nên, hắn không hài lòng với cách nói của em gái.
- Đáng ghét, anh muốn nói ai vậy, to gan quá ha, ngày mai em sẽ cảnh cáo hắn, dám chú ý đến Lý tử.
Lý Bán Trang học theo cách nói chuyện thô lỗ cọc cằn của Lý Lộ Từ, xem ra cũng hơi giống một chút.
- Tới đây đi..
Lý Lộ Từ cười nói.
- Nằm mơ em mới đến, thôi, em buồn ngủ rồi, hôm nay mệt chết mất.
Lý Bán Trang nói chuyện với anh trai một chút cũng đủ rồi, lại dặn dò :
- Không được ngủ chung với An Nam Tú.
Cúp điện thoại, An Nam Tú liếc nhìn Lý Lộ Từ, cô ấy nghe rất rõ ràng lời của Lý Bán Trang.
Sau khi bị điện thoại làm phiền, cả hai lại tiếp tục xem tivi, giống như chuyện hai người lúc nãy chuẩn bị hôn nhau chưa hề xảy ra vậy, Lý Lộ Từ không quan tâm đến số liệu cơ thể của An Nam Tú, An Nam Tú cũng không biết số liệu của Lý Lộ Từ.
- Luyện tập ngưng tụ sức sinh mệnh thế nào rồi?
An Nam Tú hỏi.
- Đụng đến bình cảnh rồi, nhưng vẫn cứ cảm thấy sức sinh mệnh vẫn tích tụ bên ngoài cơ thể, không có cách nào ép thành thực chất.
Lý Lộ Từ biết rằng điều quan trọng chính là biến chất.
An Nam Tú đứng lên, đem cái rương đồng thau được ngăn nắp gọn gàng kia để ở giữa phòng khách, cái bộ áo giáp này Lý Lộ Từ trước kia đã từng mặc qua.
- Áo giáp Thần Đồ và những vũ khí liên quan đến Thần Đồ đều vô cùng quan trọng. Nếu như bị tróc hay trầy xước xem như là đồ phế bỏ. Muốn luyện tập ngưng tụ sẽ càng lúc càng khó khăn hơn so với lần thứ nhất.
An Nam Tú bảo hắn mở rương ra.
- Anh có biết chủ nhân của chiếc áo giáp thần đồ này bao nhiêu tuổi ngưng tụ thành không?
- Tôi đâu có biết.
Hắn vốn dĩ không biết những món đồ này, hắn chỉ biết rằng Thần Đồ rất là xui xẻo. Nhưng đây lại là chiến lợi phẩm của An Nam Tú, và cũng chính là do An Nam Tú lột ra.
- Mười tám tuổi đấy. Tuy là không bằng Tô Mạc Già, nhưng xem trong Thần Đồ thì tốc độ này cũng vô cùng nhanh.
An Nam Tú nói rất chung chung, nhưng cũng không hoàn toàn là có ý khen ngợi gì cả.
- Thật đáng tiếc, người ta cũng là một người tài, nhưng gặp phải người giỏi hơn thì phải chết trẻ giữa chừng.
Lý Lộ Từ cảm thấy vô cùng đáng tiếc, chính vì có sự tồn tại của An Nam Tú, có rất nhiều nhân vật vốn dĩ sáng chói của Thiên Vân Thần Cảnh trái lại đều biến thành u ám tối tăm, xui xẻo một chút thì như chủ nhân của bộ áo giáp này, giờ đây trở thành tài liệu dạy học đáng giá cho người ta.
- Tài giỏi gì chứ? Chẳng qua là được sự giúp đỡ của một vị Đại Hiền Triết Thần Thuật nên mới có thể tiến bộ nhanh như vậy được.
Mặt An Nam Tú có chút đỏ dần lên.
- Giúp như thế nào?
An Nam Tú cũng là một Đại Hiền Triết Thần Thuật Sư, chỉ là bây giờ cô ta không còn lợi hại như ngày trước nữa. Hắn cũng sực nhớ, An Nam Tú từng nói rằng có thể nghĩ ra cách để giúp được hắn, bởi vì quyển sách cổ “Chiếc cầu thang của thần” không thể nào dịch được, cần phải dùng cách khác mới xong.
- Đầu tiên, anh phải nhớ lấy một điều rằng, khi một vị Thần Thuật Sư mà tự hào nói rõ thân phận Đại Hiền Triết Thần Thuật Sư của mình thì tuyệt đối không thể làm chuyện này.
An Nam Tú nói như thế cũng chính là đang nói bản thân cô ấy, có ý rằng An Nam Tú tuyệt đối không thể giúp đỡ hắn việc này.
Hắn gật đầu ra vẻ hiểu rõ, nhưng trong lòng lại thầm trách móc vì đã không giúp thì thôi, sao còn lại nói chuyện này? Nhưng vẫn không cam tâm, vẫn muốn biết là vị Đại Hiền Triết kia đã giúp đỡ thế nào.
- Đây cũng là điều lệ cấm kị của Thần Đường, cho nên tôi phải chấp hành nhiệm vụ đi du học mục đích là để bắt lấy vị Thần Thuật Sư kia, sẵn tiện giết chết luôn tên Thần Đồ kia. Cô ta cũng chẳng có tư cách xưng là Thần Thuật Sư nữa, bằng vào thân phận Thần thuật tôn sư Đại hiền triết, không ngờ lại tự mình hạ thấp địa vị của người có địa vị cao xả thân cho kẻ có địa vị thấp, thậm chí còn bỏ rơi Thần Đường không một chút tiếc nuối.
Trong lòng An Nam Tú cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, chẳng lẽ bản thân mình phải làm những việc mà mình không muốn hay sao?
- Nghiêm trọng như vậy sao? Cô cũng vẫn không muốn giúp tôi rồi.
Lý Lộ Từ lắc đầu.
- Tôi không có nói là sẽ giúp anh, nhưng anh đã sợ chết như vậy sao?
An Nam Tú rất giận dữ, tự mình nghĩ ra điều này, hắn vẫn muốn cự tuyệt, An Nam Tú tuy vẫn chưa vượt qua chướng ngại trong lòng là phải tự mình phục vụ người khác, nhưng ít ra thì nảy lên suy nghĩ này đã không dễ dàng.
- Tôi không sợ chết, nhưng tôi không muốn cô xúc phạm đến Luật lệ Cấm Kị của Thần Đường.
Lý Lộ Từ vẫn lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng kiên quyết. Lúc tu luyện, hắn luôn nghe lời An Nam Tú, vì xưa nay trong quá trình học hắn chưa từng tự cho mình là thông minh, bởi thế trước mặt cô ấy hắn chẳng cần phải trổ tài điều gì.
Nhưng sự giúp đỡ lần này của An Nam Tú, hắn sẽ không thể tiếp nhận được.
- Là tôi xúc phạm, chứ đâu phải anh.
Cô ấy nói nhỏ nhẹ và nhìn vào đôi mắt của hắn.
- Cho nên tôi lại càng không muốn. Người hầu cận phải nên cố gắng vì công chúa điện hạ, không thể để cô ấy mạo hiểm làm điều gì,
Hắn nhẹ nhàng giữ cô lại, bởi hắn chỉ cần nghe An Nam Tú nói đôi lời là hiểu ra ngay. Thần Đường trong miệng của An Nam Tú vô cùng mạnh. Thần Đường Tông Toạ ít nhất địa vị cũng ngang nhau với Nữ Hoàng Đế Quốc Thiên Vân, thậm chí rằng trên danh nghĩa địa vị có thể cao hơn một chút, tựa hồ Thần Thuật Sư của toàn bộ Thiên Vân Thần Cảnh đều dưới sự quản lý của Thần Đường, giống như giáo đường thời Trung Cổ, những nơi mà các tôn giáo bị áp bức vậy.
Nếu không phải vì sự siêu nhiên của Thần Đường thì không thể nào yên tâm để cho người kế thừa của đất nước địch thủ vào học tập được. Cũng giống như trong học viện hoàng gia sơ cấp vậy, Lý Lỵ Tư của Đế Quốc Nam Hồ và An Nam Tú của Tiên Vân Đế Quốc là bạn học vậy.
Chính vì thế lực ghê gớm như thế, nên hắn không muốn An Nam Tú phải xúc phạm đến họ. Cho dù hiện tại cô ấy ở địa cầu, nhưng sớm muộn gì cũng phải quay về Thiên Vân Thần Cảnh và cũng cần phải tiếp xúc với Thần Đường.
- Thần Đường kì thực cũng chẳng tài giỏi gì.
An Nam Tú bĩu môi nói.
- Điều đó cũng dĩ nhiên thôi, đẳng cấp của một công chúa là có thể đánh bại được Thần Đường Tông Toạ rồi, lại còn có thể giẫm lên các Luật lệ Cấm Kị của họ nữa.
Lý Lộ Từ cúi đầu ngửi mùi hương toả ra từ trên cơ thể của cô ấy, lúc nói những lời này giống như một người anh trai đang gửi gắm niềm kiêu ngạo và hy vọng vậy.
- Đó là chuyện sớm muộn thôi.
An Nam Tú thực chất cũng không biết Nữ Hoàng Bệ Hạ và Thần Đường Tông Toạ ai lợi hại hơn. Nhưng cô ấy có thể khẳng định một điều rằng, cho dù cô ấy tự mình vi phạm Luật lệ Cấm Kị của Thần Đường, Thần Đường sẽ muốn Thiên Vân Đế Quốc phải gia tăng áp lực chế tài An Nam Tú sao? Điều này quả thực là buồn cười.
Có thể bắt trói buộc được An Nam Tú kì thực chỉ có bản thân cô. Cô ấy muốn, cái gì cũng không thành vấn đề; cô ấy không muốn, như thế nào cũng không được.
- Nhưng tôi cảm thấy rất kì lạ, theo lời cô nói thì Đại Hiền Triết Thần Thuật Sư giúp cho Thần Đồ nhanh chóng luyện tập ngưng tụ áo giáp rốt cuộc là dùng cách gì?
Hắn vẫn muốn biết rõ một chút, bằng không khi An Nam Tú đột nhiên giúp đỡ hắn, hắn có thể sẽ không hiểu rõ cho lắm.