Lý Lộ Từ khẳng định mình đã nghe nhầm, Phật Nghê Thường tuyệt đối đã không nói ‘chủ nhân của tôi’.
Nhưng mặc kệ hắn khẳng định như thế nào, thì cũng không thay đổi được sự thật.
- Chủ nhân của tôi.
Phật Nghê Thường nâng tay che bờ xương quai xanh, cúi đầu, chiếc cổ nhỏ nhắn tao nhã như thiên nga.
- Tôi không cần một cô hầu, mà còn xưng hô chủ nhân của tôi nghe như giọng điệu của nhân vật hầu gái nhảy ra từ hoạt hình cổ tích phương Tây ấy.
Lý Lộ Từ lập tức lắc đầu.
- Rốt cục thì cô muốn gì đây?
- Tôi không phải là cô hầu, không phải quản gia, không phải người ở, nhưng tôi thuộc về anh, cho nên anh là chủ nhân của tôi.
Phật Nghê Thường ngẩng đầu lên, đôi tay để cùng một chỗ, vẫn là tư thế tao nhã của cung nữ.
- Cô nói gì thế? Thật chẳng hiểu gì cả.
Lý Lộ Từ đứng dậy.
- Nếu như không còn chuyện gì nữa, thì tôi về đây.
Phụ nữ mà nổi giận, ai cũng không ngăn cản được, không nam không nữ mà nổi giận, thì đừng nghĩ đến chuyện ngăn cản nữa, mau chạy thôi, Lý Lộ Từ đã nghĩ như thế.
(Câu này ta thích, cho làm chữ ký luôn)
- Tôi không còn nhiều thời gian nữa.
Phật Nghê Thường bình thản nói, sau đó đứng lên, nhìn vào thân hình bị kiềm hãm của Lý Lộ Từ.
- Hộp trà này anh cầm lấy.
Phật Nghê Thường đem một cái hộp đưa cho Lý Lộ Từ, trong đó chỉ còn lại mấy miếng lá của cây sinh mạng mà thôi.
- Vậy thì ngày mai cô sẽ…
Lý Lộ Từ không nói nên lời, Phật Nghê Thường đã nói cô chỉ nhờ vào lá cây sinh mạng mà duy trì hình thể.
- Không phải là chết đi, chỉ là không thể giữ được hình dạng bây giờ, đến lúc anh muốn tôi xuất hiện, thì cắn một miếng lá cây sinh mạng, thì có thể cung cấp lực sinh mạng đủ để tôi tồn tại một ngày.
Phật Nghê Thường từ tốn giải thích, coi như là đáp ứng lại tấm lòng của Lý Lộ Từ.
- Được rồi. Thế thì cô hãy cho tôi biết cô muốn xuất hiện vào lúc nào, tôi sẽ cho cô ra.
Lý Lộ Từ thật sự không cảm thấy lúc nào cần sự có mặt của Phật Nghê thường, nhưng nghĩ lại thấy cơ hội xuất hiện của Phật Nghê Thường với dáng vẻ của mình là không nhiều, nên để cho cô có cơ hội tốt một chút.
- Anh không tò mò về chuyện nếu như tôi không còn hình dạng này thì tôi sẽ trở thành thế nào sao?
Phật Nghê Thường ngoái đầu, nhìn vào anh chàng chắc chắn sẽ bỏ chạy nếu như gặp phiền phức vào mình.
- Không tò mò đâu.
Lý Lộ Từ lắc đầu.
- Nhưng khi anh rời khỏi đây, thì nhất định sẽ suy nghĩ về chuyện này.
Phật Nghê thường khẳng định nói.
- Tôi sẽ không nghĩ đâu.
Lý Lộ Từ vẫn phủ định.
Phật Nghê Thường lại thở dài.
- Nếu anh không chịu phối hợp, thì tôi chỉ còn cách dùng vũ lực vậy…
Nói xong, thân hình của Phật Nghê Thường nhẹ tựa làn mây, tiếp cận Lý Lộ Từ, với tay một cái móc lấy cổ Lý Lộ Từ.
Ngửi thấy mùi thơm tựa mùi hoa lan trên người Phật Nghê Thường, Lý Lộ Từ lập tức cúi đầu, rời khỏi ngực cô ta, quay đầu chạy ra cửa.
Nhưng Phật Nghê Thường đã nhanh hơn, thân hình lập tức biến mất và xuất hiện ngay cửa.
Lý Lộ Từ lại quay người chạy đến cửa sổ, mắng:
- Phật Nghê Thường, cô đang làm gì thế? Cô thích bị coi thường lắm sao mà cứ bắt tôi làm chủ nhân của cô?
Phật Nghê Thường không hề tức giận, đột nhiên nắm lấy sợi đai lưng của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ chỉ nghe thấy tiếng sợi vải bị xé rách, liền biết rằng bởi vì mình quá gắng sức mà lám toác cả sợi đai lưng và chiếc quần, không do dự nữa, sức mạnh toàn thân đã dồn đến nắm tay, tung hết sức vào Phật Nghê Thường.
Lý Lộ Từ biết rằng, mình sẽ không thể đánh bại Phật Nghê Thường, xem ra cô ta sẽ không chịu từ bỏ đâu, mặc dù Phật Nghê Thường không hề có ác ý gì, nhưng thiện ý như thế thì Phật Nghê Thường cũng không chấp nhận đâu. Hắn không ngại làm quan hầu của An Nam Tú, nhưng hắn tuyệt đối không muốn làm chủ nhân gì đó của Phật Nghê Thường, hắn phải thể hiện tình cảm của mình mới được, có An Nam Tú là được rồi, thật sự không muốn liên quan gì đến Phật Nghê Thường hết.
- Căn nguyên của lực sinh mạng thuần túy mà mạnh mẽ, không hổ danh là chủ nhân của tôi.
Phật Nghê Thường cảm nhận được lực sinh mạng dồi dào, hơi có chút hứng thú, cô không quấy rầy nữa, thân hình rời xa, tránh xa khỏi Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ nhìn xuống chiếc quần của mình, đã rách thành hai mảnh, chiếc đai lưng đã đứt thành từng đoạn nhỏ, hắn nắm chặt lưng quần trước, phần phía sau đã bị rơi xuống, để lộ chiếc quần lót bên trong.
Nhìn thấy tình cảnh này, Phật Nghê Thường càng hứng thú, không hề do dự mà phóng đến lần nữa.
Lý Lộ Từ kinh hãi, thái độ của Phật Nghê Thường là thế nào đây? Lý Lộ Từ không lo kéo quần nữa, ánh mắt dò chừng Phật Nghê Thường, không để ý đến Phật Nghê Thường đã vươn tay nắm cổ áo mình, hắn đấm mạnh vào ngực Phật Nghê Thường, hắn đã thấy được ý đồ của Phật Nghê Thường là muốn lột sạch quần áo của mình!
Nhưng ngoài dự đoán của Lý Lộ Từ, Phật Nghê Thường đã trúng một đòn của Lý Lộ Từ. Một quyền của Lý Lộ Từ có thể đám thủng một tấm thép dày lại nện vào ngực của Phật Nghê Thường, cảm giác được mềm mại mong mỏng, sau đó là một lực kinh người bắn ngược lại Lý Lộ Từ bị đẩy ra ngoài.
Phật Nghê Thường đã nắm lấy quần áo của Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ đã bị bắn ngược về sau, bộ quần áo bình thường làm sao có thể chịu được lực cấu xé lớn như vậy?
Quần áo rách bươm, Lý Lộ Từ vừa sợ vừa giận, trên người chỉ còn sót lại một chiếc quần cộc.
- Phật Nghê Thường, cái tên chết tiệt, tôi sẽ liều với cô!
Lý Lộ Từ không còn ngại ngùng gì nữa, nếu như hắn bị Phật Nghê Thường cưỡng bức, không cần biết Phật Nghê Thường là nam hay nữ, sự nhục nhã này Lý Lộ Từ không thể nào chịu đựng được…đương nhiên, nếu Phật Nghê Thường là nam, thì chắc chắn Lý Lộ Từ sẽ tự sát.
Phật Nghê Thường khẽ vuốt hai bên má, đôi mắt dịu dàng ngấn nước, sau đó cúi đầu nhìn vào chiếc quần lót của Lý Lộ Từ.
Tim của Lý Lộ Từ đập mạnh lên một cái, rễ cây sinh mạng quấn quanh trái tim từ từ lan ra, chui vào mạch máu của hắn, phân bố toàn bộ cơ thể của hắn. Toàn thân Lý Lộ Từ phát ra hào quang màu xanh lục, có thể thấy một tầng hơi nước phân bố toàn bộ cơ thể hắn, sau đó biến mất, lúc này thân thể hắn dốc sức thôi thúc lực sinh mạng trong cơ thể, không ngờ lại muốn đột phá bình cảnh, có dấu hiệu trở thành Thần đồ.
An Nam Tú đã từng nói, trở thành thần đồ thì phải làm cho lực sinh mạng cụ thể hóa, ngưng tụ thành áo giáp thực chất. Lý Lộ Từ còn kém xa, ít ra thì bây giờ nhìn thần sắc Lý Lộ Từ đã thất kinh, thật ra thì lúc nãy chỉ chuẩn bị hấp thu ngưng tụ lực sinh mạng xung quanh cơ thể hiện ra mà thôi.
Nhưng như thế cũng đủ cho Lý Lộ Từ tự tin rất nhiều, nhấc gót chân lên, đạp bàn chân một cái, thân thể cường tráng cùng sự pha tạp của lực sinh mạng xông đến Phật Nghê Thường.
Đột nhiên Phật Nghê Thường quay đầu đi, ngón tay vẫy nhẹ, chiếc váy trên người cô ta lập tức rơi xuống đất, để lộ phần lưng trơn bóng, da thịt nhẵn nhụi như ngọc ngà, đường cong của cô gái phương đông cổ điển tao nhã ở cái thắt lưng mềm mại kia – ở đường cong phần mông, một đôi chân thon dài khép chặt lại, không có một khe hở nào.
Nhất định là không có trứng!
Lý Lộ Từ đã phát hiện ra trong nháy mắt, người đàn ông hai chân cho dù có khép lại đến cỡ nào, cũng không thể có tư thế khép kín đến vậy, điều quan trọng là còn rất tự nhiên nữa, đến khi cô ta quay đầu lại, hai chân từ từ tách rời, Lý Lộ Từ lại không thấy được bất cứ đặc điểm nào mà hắn quan tâm.
Khóe miệng Phật Nghê Thường hơi nhếch lên, nhìn thấy Lý Lộ Từ với vẻ kinh hãi và ngờ nghệch, cô cười nghênh nghênh.
Lý Lộ Từ không cần biết cô ta là nam hay nữ, cũng không cần biết cô ta có cởi bỏ quần áo hay không…trong các phim cổ trang nhân vật nữ chính giả trang thành đàn ông sau khi bị lột mặt nạ hoặc bị tung mái tóc đen dài sẽ khiến người đàn ông kinh ngạc mà dừng tay, chuyện ngu ngốc như thế Lý Lộ Từ nhất định sẽ không làm, hắn chỉ cần biết phải thoát khỏi người phụ nữ kỳ quặc này, vẫn không chút do dự mà dùng nắm tay đã đánh sập tòa nhà này đánh trúng vào lưng của Phật Nghê Thường.
Thần sắc của Phật Nghê Thường không chút thay đổi, thậm chí sau khi trúng một đòn của Lý Lộ Từ, thân thể cũng không hề hấn gì.
Lý Lộ Từ kinh sợ thất sắc, không ngờ Phật Nghê Thường lại mạnh đến thế, Lý Lộ Từ đang chuẩn bị thoái lui, Phật Nghê Thường đột nhiên phản kích nắm lấy đôi tay của Lý Lộ Từ, sau đó thân hình của cô ta lao vào lòng của Lý Lộ Từ.
Da của cô ta nhẵn mịn, ấm áp, lúc đó Lý Lộ Từ đã phát sinh một cảm giác bất thường, phải biết rằng lúc này giữa hai người ngoài chiếc quần cộc của Lý Lộ Từ ra thì không còn gì nữa.
Thân hình của Phật Nghê Thường đã trượt vào lòng của Lý Lộ Từ như thế, nép sát vào ngực hắn. Lý Lộ Từ vốn không thể thoát ra, cả người đã lọt vào một cảnh tượng huyền hoặc, hắn không thể động đậy, thân thể lại đặc biệt mẫn cảm, có thể cảm nhận được sự rung động nhẹ trên cơ thể cô ta, làn da mỏng manh cọ sát với da thịt của hắn, giống như dòng điện sinh vật đang giật nhẹ.
- Chủ nhân của tôi…
Phật Nghê Thường quay đầu lại, một nụ hôn giống đôi tình nhân đang mặn nồng, nỉ non nhẹ nhàng bên tai của Lý Lộ Từ.
Hơi thở của Lý Lộ Từ bắt đầu gấp gáp, căng thẳng, giận dữ, vô vàn những cảm xúc khiến cho cơ thể hắn nóng lên.
- Hãy nhớ lấy, cắn nuốt lá cây sinh mạng, gọi tên tôi trong lòng, thì tôi sẽ xuất hiện.
Giọng nói ấm áp của Phật Nghê Thường thổi vào tai của Lý Lộ Từ.
- Tên tôi là Phật Nghê Thường, phật thủ giải nghê thường chỉ là đùa vui, ngụ ý đúng đắn chính là năng lực phòng thủ của tôi, như là phật y trong truyền thuyết, không thể phá vỡ, bảo vệ anh khỏi mọi sự tổn thương.
- Rốt cục là cô có ý gì?
Trong lòng Lý Lộ Từ có chút yên tâm, ít ra thì hình như Phật Nghê Thường đã không có ý cưỡng bức hắn.
- Hãy cố gắng tu luyện, đuổi theo bước chân của mẹ anh.
Phật Nghê Thường nhỏ giọng.
- Chủ nhân của tôi, giống như sự chờ đợi của anh đối với bà ấy, bà ấy cũng bắt đầu chờ đợi anh rồi, anh đã cho bà ấy niềm vui bất ngờ.
Nói xong, Phật Nghê Thường hôn lên má của Lý Lộ Từ, thân thể trần truồng toát ra làn hơi ấm, từ từ trở nên lạnh lẽo, mái tóc của cô ấy mất dần màu, thân thể từ từ trở nên trong suốt, trong tích tắc chỉ còn lại hình bóng trong suốt như bóng người hình thành từ dòng nước ở trong lòng Lý Lộ Từ, hắn có thể cảm thấy đây chưa từng thấy qua thân thể lực sinh mạng nào lớn như thế, thân thể của lực sinh mạng thuần túy bắt đầu tan rã, giống như là khối băng đã tan chảy ra nước bao quanh lấy toàn thân của Lý Lộ Từ, bám vào thân thể của hắn, hóa thành một tia lực sinh mạng tinh khiết chui vào cơ thể của Lý Lộ Từ.
Phật Nghê Thường, không phải đàn ông cũng không phải đàn bà, quả nhiên cô ta không phải là người, cô ta là một kiện áo giáp, đi theo lực sinh mạng mà vào cơ thể Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ đã đột nhiên hiểu ra.