Lý Lộ Từ chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này.
Theo miêu tả của An Nam Tú, mình vẫn luôn hiểu nhầm mẹ, sau khi bà qua đời vẫn luôn chăm sóc Lý Lộ Từ, dùng dư ấm của bà bảo vệ hắn khôn lớn.
Hôm nay, tất cả đều kết thúc, mẹ hắn đã rời xa hắn rồi.
Lý Lộ Từ thừa nhận, nếu như thế này, tất cả những điều bản thân mình vốn không cam lòng đều tan thành mây khói, cho dù hắn không cần một người mẹ vĩ đại âm thầm trả giá vì hắn, hắn càng cần hơn một người mẹ còn sống, có thể làm bất cứ chuyện gì vì hắn, người mẹ chỉ cần chăm sóc hắn.
Hắn biết rằng không thể nào, hắn giật mình, dù là hắn bình tĩnh đón nhận sự thật mẹ hắn lạnh lùng với hắn, hắn vẫn hi vọng bà cho hắn một lý do có thể chấp nhận được.
Hắn biết không thể nào, trong nháy mắt đã phủ nhận hoàn toàn những hi vọng và sự cảm động mà An Nam Tú miêu tả, sự tương phản mãnh liệt giữa lý tưởng và sự thật khiến cho tim hắn đau thắt.
- Không thể nào.
Lý Lộ Từ khẽ mỉm cười.
- Phật nghê thường từng nói, bà ấy chờ mong tôi, tôi mang lại cho baf ấy niềm vui bất ngờ… hóa ra tôi vốn không hề có giá trị gì đối với bà ấy, bây giờ tôi đã chứng minh bản thân mình có chút giá trị lợi dụng, chỉ có ý này thôi.
- Anh cười thật khó coi.
Cánh tay mềm mại của An Nam Tú quấn lấy cổ Lý Lộ Từ , lẳng lặng dựa vào hắn, cô nheo mắt, từ trước tới giờ không có người nào khiến An Nam Tú có cảm giác hận như thế này, nhưng An Nam Tú hận người phụ nữ kia.
- Tôi không thèm để ý bà ấy là ai, tóm lại không có quan hệ gì với tôi cả.
Lý Lộ Từ lắc đầu, hai má cọ vào làn da mịn màng của An Nam Tú , bây giờ hắn có rất nhiều hạnh phúc, tình yêu thương của mẹ từng tạo nên hạnh phúc của hắn đã không còn là thứ hạnh phúc hắn cần có, cũng không được tính đến , hoàn toàn không cần.
- Như vậy đi. Chỉ cần để ý tới công chúa điện hạ của anh thôi, bởi vì chỉ có ôm cô ấy, anh mới cảm nhận được cảm giác hạnh phúc nhất của thế giới hạnh phúc này.
An Nam Tú ngẩng đầu, tràn đầy tự tin nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ gật đầu, nụ cười trên khóe miệng càng tự nhiên mà lại ấm áp, cúi đầu xuống trán cô, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Giống như mọi khi, hai người kết thúc câu chuyện như thế, Lý Lộ Từ tiếp tục nấu cơm, ăn xong hai người ôm nhau xem TV, xem rồi ngủ lúc nào không hay.
Cuộc sống của Lý Lộ Từ và An Nam Tú thật sự rất đơn giản, mặc dù An Nam Tú luôn làm mấy việc khiến cho Lý Lộ Từ phải nghĩ nát óc để xin lỗi cô, nhưng nhiều khi hai người không phải là ăn cơm, xem TV, nói chuyện, nếu mà Lý Lộ Từ tranh luận thì An Nam Tú liền giận dỗi.
Giữa đêm khuya, gió thổi khiến cho Tú Tú đung đưa, An Nam Tú từ trong lòng Lý Lộ Từ ngẩng lên, lẳng lặng nhìn Lý Lộ Từ.
Một hồi lâu, mặt An Nam Tú không chút biểu tình quay đầu, nhẹ nhàng đi vào phòng mình, cầm bức ảnh ra.
Người phụ nữ trong bức ảnh cực kì dung hòa với trời đất, dường như là phong cảnh giữa đất trời vĩnh hằng, sự hài hòa kì lạ đó chỉ có An Nam Tú mới cảm nhận được.
Lạnh lùng mà tự nhiên lại dung hợp với đất trời, người như thế này, có thể coi là người sao?
An Nam Tú bỏ bức ảnh xuống, bước tới cửa sổ, đặt Tú Tú xuống dưới.
Một người một cua từ cửa sổ bay ra, hướng lên bầu trời.
Căn phòng ngày càng nhỏ, ánh đèn mập mờ, con phố đang chuyển động.
Gió lạnh dần, ánh trăng ngày càng mờ ảo, những ngôi sao nhảy nhót bành trướng.
An Nam Tú cúi đầu nhìn đám mây phía dưới, đầy những sợi tơ đan xen nhau.
-Vân trượng.
Quyền trượng đầy quyền thế, sức mạnh, áp bách hiện ra trong tay An Nam Tú, chuông gió rung loạn lên, tiếng chuông gió lan vào bầu trời.
-Nhật quang.
Chiếc vòng cổ quý giá hình sao chổi vô cùng đẹp đẽ trên cổ An Nam Tú sáng bừng lên, sao và trăng liền mất đi hào quang, vòng cổ này gọi là “Nhật quang”, vốn có ý nghĩa là hào quang sáng chói nhất trong phổ thế.
-Ảnh lan.
Chiếc thần bào hình dáng trang phục cung đình vây lấy thân hình nhỏ bé của An Nam Tú, phù văn thần bí tượng trưng cho sự hùng mạnh của Thần thuật sư Đại hiền triết, sự đoan trang nho nhã của giấy đỏ mạ vàng, áp đảo hết thảy mọi khí thế.
An Nam Tú đứng sau Tú Tú, phía sau lưng là bầu trời tối đen đầy u lan, tầm mắt bị hạn chế, năng lực đủ có thể nhìn thấy đường giới hạn hình cung phía chân trời.
- Sa la thần điện, xin hỏi các vị chư thần và sứ giả ở đâu?
(Sa la: Cây dẻ ngựa, từ giờ sẽ gọi là sa la)
An Nam Tú giơ cao quyền trượng, từng tia chớp điện phía chân trời hiện ra.
- Nhữ đẳng ký dĩ thành thần tức phi phàm tục, sở trì chi đạo vi hà? Sở thủ chi tâm hà tại? Sở cố chi nguyện hà thệ? Ngô lập vu nhữ đẳng thần điện tiền phương, khái thủ bái phục, cầu vấn nhữ chi bảo tọa.
( Ngươi đã thành Thần tức không còn phàm tục, vì sao còn cần đạo? Trái tim ở đâu? Ước nguyện nơi đâu? Ta lập cho ngươi và Thần điện, chắp tay kính bái, cầu hỏi ngươi hỡi Bảo tọa.)
Khuôn mặt đẹp đẽ của An Nam Tú bỗng tái nhợt, nhíu mày, có chút gắng sức, thân thể yếu đuối như sắp ngã xuống.
- Trì trượng tín ngưỡng, thần chi uy nghiêm hà cố? Trì trượng tín ngưỡng, chinh phạt tử đồ. Vu thiên không chi trung hô hoán nhật quang, ảnh lan, vân trượng, vu thế giới chi trung linh hồn ngưng tụ, sinh mệnh nhiên thiêu, thành tựu đại hiền giả.
( Cầm trượng tín ngưỡng, Thần oai là gì? Cầm trượng tín ngưỡng, chinh phạt tử đồ. Thiên không kêu gọi Nhật Quang, Ảnh Lan, Vân Trượng, ngưng tụ linh hồn nơi thế giới khác, thiêu đốt sinh mạng, thành tựu Đại hiền triết)
Khóe miệng mở ra, một dòng máu tươi phun chảy, Tú Tú bên dưới chân An Nam Tú bắt đầu nhảy dựng lên một cách khó chịu, Nguyệt bình trong hốc mắt phát ra ánh hào quang màu lục lan tỏa bầu trời rộng lớn, miễn cưỡng chống đỡ cho An Nam Tú phóng thích Thần thuật cực kỳ nguy hiểm đối với cô hiện giờ.
- Tú vi thần thuật sư, tú vi đại hiền giả, tú vi thần chi hậu, vi sa la thần điện duy nhất không khuyết thần tọa chi chủ. Chư thần chư thần sử, linh thính tú tàng tâm thệ ngôn, ngu thân khu, lâu nghĩ chi tư, tồn lưu phổ thế, chung đãi nhất nhật trừ khước tâm trung tử đồ, thử thệ vô tựu, bồi hồi thần điện chi ngoại, khái bái phục, vĩnh bất dữ nhữ đẳng đồng liệt.
( Tú là Thần thuật sư, Tú là Đại hiền triết, Tú là Thần đời sau, là chủ nhân Thần tọa duy nhất của Sa la thần điện. Các Thần các Thần khiến, nghe lời thề trong tâm của Tú, nguyện lấy thân hình phàm tục, tư duy con kiến, lưu lại phổ thế, cho đến ngày cuối cùng cũng không có gì khác ngoài một tử đồ, lời thề không thành, quanh quẩn ngoài Thần điện, cúi đầu bái phục, vĩnh viễn không còn ngang với các ngươi.
Máu từ trong miệng phun ra, An Nam Tú chống quyền trượng, thân hình nhỏ bé nhẹ nhàng run rẩy đứng lên, An Nam Tú chùi máu trên miệng, mặt không hề biểu cảm, nhìn về phía xa:
- Nữ nhân, ta không hề biết cái gì gọi là tình mẹ, cũng không biết cái đó quan trọng với Lý Lộ Từ như thế nào, nhưng ta nhất định phải giết ngươi. Một ngày chưa giết được ngươi, ngày đó chưa thành Thần, chỉ có nguyện vọng nhỏ bé này thôi, không hơn.
An Nam Tú buông quyền trượng, ngồi xuống, rồi dần dần nằm xuống, co mình sau lưng Tú Tú, hai tay ôm ngực bị lực đè đau đớn, bay về phía cô đang dự định.
Trong thế giới này, An Nam Tú đã biết yêu, bởi vì Lý Lộ Từ vẫn cứ yêu cô, yêu chính cuộc sống của mình, yêu hạnh phúc của mình, An Nam Tú cảm nhận được kiểu yêu thương này nhiều nhất, khiến cho cô an bình, có thể không phải sống cô đơn trong thế giới này.
Hôm nay An Nam Tú biết hận, cô không cho phép cất cứ ai làm tổn thương Lý Lộ Từ , nhưng cô cũng biết, bất kể là tổn thương như thế nào, thật ra Lý Lộ Từ đều có thể quên hết, đều không để ý tới, đều có thể lẳng lặng mà chôn vùi đi vết thương, nhưng người phụ nữ kia mang đến vết thương tới tận tâm can cho hắn, đó là nỗi hận duy nhất của Lý Lộ Từ, cũng là nỗi hận của An Nam Tú .
Bầu trời yên bình trở lại, cũng dưới ngôi sao như thế, cũng dưới ánh trăng như thế, một ngọn núi vắng vẻ.
Hai người mặc quân phục đứng trên đỉnh núi, hai người đẹp như nhau, trẻ trung như nhau, một cô gái như đang ở giữa độ tuổi thiếu nữ và thanh niên, một cô gái mang vẻ mặt thuần phác.
- Ta biết cô ấy luôn làm những việc khiến người khác không ngờ tới.
Người phụ nữ lớn tuổi nhẹ giọng cảm thán.
- Đây chính là dấu hiệu của việc điều động sinh lực trong đất trời sao?
Trên mặt của người phụ nữ nhỏ tuổi đầy nhạc nhiên, dưới sự giúp đỡ của người bên cạnh, cô cũng có thể cảm nhận được động tĩnh vừa rồi.
- Cái này thật ra là pháp thuật không hề có ý nghĩa, hoàn toàn thuộc phạm trù không cần phải học, nhưng cô ấy cho rằng đã là thần thuật sư, cái gì cũng nên học, không ngờ vẫn có thể dùng tới.
Người phụ nữ lắc đầu, nhếch miệng cười, cũng chỉ đối với thần thuật kia mà thôi, nếu như bị cường địch mà hai lần khiến mình vây vào hạ phong khinh thường, không tránh khỏi có chút vô vị và nực cười.
- Thần thuật này rốt cuộc có tác dụng gì?
Cô gái giống như tất cả những người mới bắt đầu học, có rất nhiều câu hỏi, cho dù chỉ là tò mò, cũng chẳng cần cho học tập.
- Thần tiền ngôn (Lời nói đầu của Thần), chính là tên của pháp thuật này, nghe nói có thể trực tiếp kết nối với Thần, những lời đã nói có thể được Thần ghi lại, rốt cuộc có tác dụng gì ta cũng không biết, có điều chắc chắn là không có ý nghĩa gì.
Người phụ nữ nói một cách vô tình.
- Ta chỉ học thuật pháp có giá trị thực tế, tương lai cũng chỉ dạy con pháp thuật có giá trị thực tế, pháp thuật không thực dụng ta cũng không dạy, có điều bây giờ đầu tiên là luyện tốt võ công cho con.
- Sư phụ, người sao lại như thế, người không biết pháp thuật kia để làm gì, mà lại nói nó chắc chắn không có ý nghĩa gì.
Cô gái bất mãn nói, mấy ngày nay, vị sư phụ này suốt ngày lấy anh trai ra uy hiếp cái này nên làm cái kia nên làm, cô gái đã phiền muốn chết, sự uy nghiêm của sư phụ đã bị cục tức trong lòng cô triệt tiêu gần hết rồi.
- Thần tồn tại, nhưng chưa ai gặp qua. Giống như có một ngày, có người đưa cho con chiếc điện thoại, nói con có thể trực tiếp gọi điện cho chủ tịch nước XX con có tin không? Cái thuật Thần tiền ngôn ngu ngốc này, nhiều nhất cũng chỉ là thứ vô vị.
Người phụ nữ lắc đầu, đúng là học sinh, nói cái gì cũng phải cãi lại hai câu.
- Con tất nhiên không tin, bây giờ chủ tịch nước không phải là XX mà là YY.
Cô gái và sư phụ tranh luận về vấn đề này rồi, chỉ là có chút ngưỡng mộ nhìn lên bầu trời.
- Tới khi nào con mới có thể phóng xuất ra pháp thuật như vậy thì tốt rồi.
- Lúc nằm mơ.
Người phụ nữ vỗ vai cô gái.
- Ngủ sớm đi, biết đâu có thể đấy.
- Con ngốc như vậy, người còn nhận con làm đệ tử làm gì? Người tìm người khác đi, coi như là con cầu xin người.
Cô gái tức giận nói, muốn học được để cho quan hệ huyết thống giữa mình và anh trai không còn, là một vấn đề xa xôi.
- Cái này không phải là vấn đề ngốc hay không, thần thuật vô dụng đó con học làm gì? Con có biết điều kiện để phóng thích thần thuật kia cần phải có tài năng gì không?
Người phụ nữ cảm thán.
- Phóng thích Thần tiền ngôn phải có ít nhất hai thần khí phụ trợ, thần khí là gì? Thần khí trên toàn thế giới này đếm trên mười đầu ngón tay mười đầu ngón chân, cô ấy có bốn cái nói không chừng là năm cái, con không có, ta không có, chúng ta đều không có, con phóng thích bằng cái gì.
- Sư phụ, cứ nhắc tới kẻ thù của người, người liền nóng nẩy như vậy.
Cô gái rất vui sướng, mấy ngày nay bị sư phụ gây sức ép đủ thảm lắm rồi, nhìn thấy sư phụ tức giận, thật sự làm cho người ta sung sướng.
- Tăng cường luyện tập, nếu không con cũng sẽ tới đó.
Người phụ nữ dịu dàng mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, khiến cho người ta cảm thấy như là gió xuân.
Cô gái vội vàng nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu luyện.