Vợ Tôi Là Công Chúa

chương 411: lớp mới, bạn học mới.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Qua khỏi cổng trường huyên náo, Lý Lộ Từ và An Nam Tú im lặng đứng dưới tán cây.

Người đang yêu luôn nghĩ ngợi linh tinh, chỉ một con bướm khó vỗ cánh, cũng sẽ sinh ra rất nhiều cảm thán. Lý Lộ Từ và An Nam Tú đều không thể xác định quan hệ hai người có được tính là quan hệ yêu đương hay không. Lý Lộ Từ cảm thấy khẳng định không phải, chỉ có điều hắn ít nhất hắn cũng đã tự hỏi mình loại khả năng này, khiến cho hắn rất khó chấp nhận. An Nam Tú chưa từng nghĩ đến. Cô không biết cái gì là yêu, cô cũng không them để ý đến quan hệ của mình và Lý Lộ Từ cuối cùng là gì. Với cô, mọi chuyện chỉ là vẫn như bây giờ và mãi về sau mà thôi.

Điều mà An Nam Tú có thể xác định cũng là điều mà Lý Lộ Từ cũng có thể xác định, trong thế giới này, An Nam Tú không thể không có Lý Lộ Từ.

Nếu không có Lý Lộ Từ, An Nam Tú sẽ không được hắn chuẩn bị bữa sáng, cho dù còn có người hầu hạ Công chúa điện hạ, nhưng An Nam Tú không cần. Cái cô cần không phải là bữa sáng, mà là Lý Lộ Từ làm bữa sáng.

Cô sẽ rất đói bụng, cuối cùng vẫn sẽ bắt đầu ăn thứ gì đó, nhưng lại khóc, bởi vì những thứ đó không phải do Lý Lộ Từ làm.

Nếu không có Lý Lộ Từ, An Nam Tú sẽ không được nghe thấy những chuyện cổ tích kỳ quái, lộn xộn chẳng chút logic. An Nam Tú sẽ lăn qua lăn lại trên giường không thể nào ngủ được. Không nghe thấy giọng của hắn, càng không ngừng đếm hết sao trên trời, đếm cả số mặt trăng, đếm hết vầng thái dương, An Nam Tú sẽ mệt mỏi, cuối cùng cũng ngủ, nhưng nước mắt lại trào ra.

Nếu không có Lý Lộ Từ, An Nam Tú dù ôm chặt con kiến bông Đại Bá Vương Long cũng không cảm thấy ấm áp, lòng cô đơn, không có gì bao bọc, cho cô làm nũng, cho cô càn quấy, làm cho cô mất tự nhiên. Cô sẽ vẫn cố gắng học tập Thần thuật, tưởng tượng thấy cuối cùng cũng có ngày có thể làm cho mình biến trở về cuộc sống ngày xưa, trở về làm một cô bé khinh thường gọi hắn là thổ dân, sau đó ngạo mạn ban ân cho hắn trở thành quan hầu của mình.

Nếu không có Lý Lộ Từ, có thể có một người khác đến thay thế được sao? Dù có một cũng không cần. Nếu không có Lý Lộ Từ, An Nam Tú không cần cái gì hết. Cái cô cần chỉ có Lý Lộ Từ, không cần bất kỳ một thứ gì khác nữa.

-Lý Lộ Từ, anh thật ngu ngốc, sao lại nghĩ chuyện này, không ngờ dám nghĩ đến tình huống tôi không tồn tại.

Rất nhiều người quanh đây, An Nam Tú chỉ có thể lén lút tới gần Lý Lộ Từ, không nhào vào lòng hắn làm nũng, nhưng đôi cánh môi mân mê, nhẹ nhàng hừ hừ.

Tuy rằng An Nam Tú cũng muốn, nhưng cái chuyện như này đương nhiên cô có thể làm, nhưng Lý Lộ Từ không thể làm, còn vì sao? Vốn chẳng cần hỏi vì sao. Lý Lộ Từ cũng không tiếp tục tranh luận với cô, chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của cô vào ngực. Dưới thời tiết nóng hầm hập có thể cảm giác được mồ hôi trong lòng bàn tay hai người, đang quện vào với nhau.

- Đi báo danh.

Lý Lộ Từ đợi đến lúc nước mắt nơi khóe mắt cô đã hết, chỉ còn lại hàng lông mi ẩm ướt, mới kéo cô đi vào vườn trường.

An Nam Tú cảm thấy hôm nay nhất định cô phải im lặng, liền thực sự trở thành cô bé ngoan ngoãn theo sau Lý Lộ Từ, không gây phiền toái cho hắn.

Ngoại trừ những tiếng gào khản giọng vô cùng náo nhiệt của các câu lạc bộ tuyển thành viên mới, Lý Lộ Từ đi vào vườn trường mới phát hiện không khí trong trường rõ ràng có chút khác biệt. Ở ngoài cổng hắn đã thấy năm sáu chiếc xe cảnh sát, trên thân xe ghi “Đặc công”. Những cảnh sát này đứng trong trường mặc áo chống đạn, đội mũ sắt, tùy ý có thể thấy những đặc công uy vũ đứng thẳng. Còn có một vài người mặc tây trang màu đen nghiêm túc nhìn xung quanh, khác với những đặc công được huấn luyện trường kỳ phát ra khí chất đặc biệt, những người mặc tây trang đen này vẻ mặt đầy cảnh giác đề phòng. Chỉ có điều, khi họ nhìn thấy Lý Lộ Từ và An Nam Tú đi vào, ánh mắt mới thay đổi.

Lý Lộ Từ thậm chí thấy Ôn Lương, Ôn Lương cũng thấy hắn, gật gật đầu một cái rồi lập tức mặt vô biểu cảm quay đi. Lý Lộ Từ biết anh ta đang chấp hành nhiệm vụ, cũng không thể đi qua chào hỏi anh ta.

Làm gì vậy? Đại học Quốc gia là trường danh tiếng có lực ảnh hưởng cực lớn nên tất nhiên là đối tượng được chú ý trọng điểm, nhưng tình hình hôm nay cũng có phần dọa người đi. Người bình thường chỉ sợ sẽ nghĩ có phải có khủng bố trà trộn vào trường hay không, hay là có đại nhân vật nào muốn tới chăng?

Lý Lộ Từ cảm thấy khá rõ, Ôn Lương cũng ở đây, chỉ sợ là vì An Nam Tú mà tới. Còn có loại phần từ khủng bố nào so được với An Nam Tú? Còn có nhân vật lớn nào so được với Công chúa điện hạ?

Tuy nhiên Lý Lộ Từ cảm thấy cái dạng này có ý nghĩa hình thức lớn hơn, thực sự có chuyện xảy ra thì những đặc công tinh nhuệ quốc gia này có tới cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, bọn họ không cách nào cản trở An Nam Tú được cả. Cứu trợ người vô tội mới là mục đích chủ yếu mà họ ở đây, và đám Ôn Lương mới là bộ đội chủ lực nếu có xung đột quanh An Nam Tú.

An Nam Tú nói không sai, người biết đến cô, thái độ đối với cô chính là không kháng cự, không tiếp xúc, im lặng mới vô hại. Nhưng ngày đại học Quốc gia khai giảng gặp chuyện không may thực rất dễ tạo ảnh hưởng to lớn, cho nên làm chuẩn bị là nhất định. Vì tránh cho loại cảnh giới này khiến An Nam Tú chú ý và phản cảm, những người này đều không đi gặp An Nam Tú.

An Nam Tú cũng không phải lần đầu đến đại học Quốc gia, về sau còn phải đến nữa, tin rằng cảnh giới lúc này không phải thái độ bình thường. Lý Lộ Từ nghĩ một hồi, cúi đầu nói với An Nam Tú:

- Hôm nay ngoan ngoãn đấy, biết chưa?

An Nam Tú ngẩng đầu trừng mắt với Lý Lộ Từ, hơi ủy khuất mà tức giận.

- Lại làm sao vậy?

Lý Lộ Từ vội vàng dịu dàng hỏi. Hắn biết mình nhất định phải trấn an An Nam Tú, bởi vì cô ấy lộ ra vẻ tức giận thế này, đám người mặc tây trang bên cạnh lập tức khẩn trương như bị định thân vậy, vẻ mặt cứng ngắc, giống như cả đám đều đang nhìn chằm chằm một quả bom hẹn giờ vậy.

- Không có gì, nhanh lên đi.

An Nam Tú rất uất ức, bởi vì cô đã quyết định hôm nay phải ngoan ngoãn, nhưng Lý Lộ Từ còn nói, vậy một ngày biểu hiện ngoan ngoãn của cô cuối cùng hắn chỉ nghĩ rằng cô đã nghe lời hắn mà thôi, chẳng biết được là An Nam Tú chủ động muốn biểu hiện. Tự mình chủ động và dựa theo yêu cầu của Lý Lộ Từ khác nhau quá lớn, khẳng định là hắn phải vô cùng cảm kích vì An Nam Tú chủ động muốn ngoan ngoãn mới đúng, giờ thì loại cảm kích này chắc chắn không còn nữa rồi. Nhiều lắm thì hắn chỉ nghĩ rằng An Nam Tú nghe lời hắn mà thôi, sẽ không biết An Nam Tú hiểu lòng người, biết dịu dàng chăm sóc người như thế nào.

Lý Lộ Từ nào có biết rằng An Nam Tú lại muốn nhiều như vậy, lấy ra phiếu báo trúng tuyển mang theo cô đi báo danh. Làm xong xuôi các thủ tục, hôm nay còn chưa chính thức nhập học, Lý Lộ Từ có thể bồi tiếp cô cả ngày.

An Nam Tú đến đại học Quốc gia mục đích đương nhiên là muốn ở chung với Lý Lộ Từ, thuận tiện quấy nhiễu hắn và An Tri Thủy, cho nên cô đương nhiên muốn chọn kho kế toán chuyên nghiệp. Lớp của cô là lớp , cũng do Lý Lộ Từ đầy chuyên nghiệp, nhẹ nhàng khéo léo biết được chủ nhiệm lớp lớp là Khâu Hợp Âm, một chủ nhiệm lớp đứng tuổi đầy tư cách.

Lý Lộ Từ tìm được lớp học sinh viên mới, trong phòng đã ngồi hơn hai mươi người. Mấy nam sinh từ mấy ngày trước đã hòa nhập quen với nhau trong phòng ngủ ký túc nên phân ra tốp năm tốp ba, trên mặt còn mang theo vẻ ngây ngô, ánh mắt không che dấu nổi hưng phấn; nhóm nữ sinh tập trung quây chung quanh một nữ sinh nhìn qua có vẻ là người bản địa Trung Hải này, dường như đang chuẩn bị tổ chức hoạt động gì đó, đều rất hứng thú.

An Nam Tú luôn chói mắt như vậy. Ngay khi cô và Lý Lộ Từ đến trước cửa, tất cả ánh mắt đều không tự chủ được mà chuyển dời lên người cô. Nam sinh và nữ sinh đều bỏ dở chủ đề đang nói theo bản năng, trong lớp liền trải qua phút trầm mặc ngắn ngủi.

An Nam Tú không chút ý tứ chào hỏi với các sinh viên khác, lập tức đi đến chỗ ngồi cuối cạnh cửa ra vào ở hông lớp.

- Tránh ra, tôi muốn ngồi đây.

Nữ sinh ngồi đó đang nhìn An Nam Tú, không biết vì sao cô đến chỗ mình, cuống quýt đứng lên, lui qua một bên.

- Rất xin lỗi.

Lý Lộ Từ vội cười xin lỗi nữ sinh kia.

Nữ sinh kia cũng cười theo, sau đó lại có cảm giác tức tối không hiểu sao. Mình vì sao phải nhường chỗ, rõ rang cái con bé kia phi thường vô lễ, nói mình đi mình liền đi, thực mất mặt.

- Đây đều là bạn học của cô đó, về sau còn phải ở chung rất lâu.

Lý Lộ Từ hạ giọng, thực ra hắn cũng không trông cậy vào việc An Nam Tú sẽ để ý đến bạn học của cô, nhưng loại thái độ này của cô cũng không đáng cổ vũ, cho nên hắn phải thể hiện tư thái này.

- Tôi rất khó cảm thấy sự tồn tại của mấy người kia… nếu họ có ý đồ làm cho tôi cảm nhận sự tồn tại của hộ, tôi liền treo họ lên cột cờ hết.

An Nam Tú hôm nay phải biểu hiện ngoan ngoãn, nhưng phải nói rõ ràng.

- Chúng ta vừa hứa hẹn mấy điều cô đã quên rồi hả?

Lý Lộ Từ thở dài.

- Vậy anh treo bọn họ lên cột cờ đi.

An Nam Tú không làm, có thể kêu Lý Lộ Từ làm.

- Lúc cô muốn treo họ lên cột cờ thì phải nói cho tôi biết trước, cô có mang di động theo không?

Lý Lộ Từ hừ hừ, giống như bị đau dạ dày vậy.

- Không còn đậu hoan hỉ nữa, nhớ bổ sung cho tôi.

An Nam Tú hiển nhiê không lĩnh hội ý tứ của Lý Lộ Từ, hoặc nói sự tồn tại của bạn học đối với cô thực sự rất yếu, trong nháy mắt cô đã coi như họ không tồn tại, sau đó đề tài vốn là cô nên hòa nhập với bạn học lập tức bị đổi thành chuyện kia… giống như hai người vốn đang thảo luận chuyện đấu địa chủ vậy.

- Chỉ cần cô mang theo di động tôi sẽ nạp cho cô, nhưng đi học đừng đấu địa chủ.

Lý Lộ Từ nhắc nhở cô, không thể nạp quá nhiều đậu hoan hỉ cho An Nam Tú, mỗi lần nạp một ít thì được, nếu không có nhiều bao nhiêu cô sẽ thua bấy nhiêu. Dù sao, khi cô lấy được bài địa chủ không tốt thì không hề nghĩ tới việc lui về.

- Dông dài, trong phòng học lại không có TV, lại không có con kiến, không đấu địa chủ thì còn làm được gì?

An Nam Tú mất kiên nhẫn nói.

- Công năng chính của phòng học không phải để xem TV, không phải nhìn kiến, lại càng không phải đấu địa chủ. Nơi này là nơi để học, những chuyện kia cô không thể làm, điều cô phải làm là nghe giảng.

Lý Lộ Từ nhớ An Nam Tú ở Thiên Vân thần cảnh cũng phải đi học, nhắc nhở cô:

- Cũng giống lúc cô còn ở Thiên Vân thần cảnh ấy.

- Biết rồi.

An Nam Tú gật gật đầu.

- Lúc này mới ngoan.

Lý Lộ Từ vừa lòng gật đầu, nhìn xung quanh, lại mới đi vào mấy sinh viên mới nữa, họ rất nhanh tìm chỗ ngồi và bắt chuyện. Nhìn thời gian, chủ nhiệm lớp cũng sắp tới rồi.

- Cậu chính là An Nam Tú? Trong lớp ta, khoa ta thậm chí trong trường chúng ta dường như cậu nhỏ tuổi nhất, lát nữa tớ sẽ sắp xếp cho cậu tự giới thiệu trước nha.

Hóa ra nữ sinh bản địa Trung Hải trở thành trung tâm kia đã đi tới, ý cười duyên dáng mà không mất uy nghiêm nói chuyện. Người đã từng có thói quen làm lớp trưởng, cán bộ hội học sinh thường đủ để dưỡng thành khí chất khác biệt với bạn học bình thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio