Tú Tú mặc váy hoa, nước dưa hấu chảy dài trên người, lại hồn nhiên không có cảm giác gì, Lý Lộ Từ cho rằng vì cô bé nghĩ mình đã úp vỏ quả dưa lên đầu nên hắn không nhìn thấy mình.
Sau khi Lý Lộ Từ hiểu được con cua ngốc nghếch này nghĩ gì, khẽ cười, rồi bỏ cái vỏ dưa trên đầu cô bé xuống, vội vàng nói:
- Tú Tú, mau đưa ta vào Nguyệt bình.
Vốn dĩ hắn muốn đi tìm An Nam Tú, nhưng hắn sợ khi nhìn thấy An Nam Tú nằm trên sô pha lại không thể khống chế được bản thân, lúc này dục vọng tiềm tàng lại dâng lên, khiến hắn nhận ra rằng tình cảm của mình với An Nam Tú và Lý tử là không giống nhau, hắn rất có thể làm chuyện biến thái với An Nam Tú.
Điều hắn nhất định phải cẩn thận chính là, nếu hắn làm chuyện biến thái với An Nam Tú, An Nam Tú nhất định sẽ nổi trận lôi đình khiến cho hắn phải hương tiêu ngọc nát.
Cho dù là An Nam Tú sẽ không giết hắn, nhưng sau này làm sao hắn có thể đối mặt với An Nam Tú, làm sao đối mặt với An Tri Thủy?
Nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, còn có thể tạm thời kháng cự, Lý Lộ Từ chỉ có thể tìm Tú Tú giúp đỡ.
Vẻ mặt Tú Tú ngây ngô nhìn Lý Lộ Từ, làm sao mà hắn có thể nhìn thấy mình nhỉ?
- Mau lên...nhanh đưa ta vào ...vào Nguyệt bình...
Lý Lộ Từ toát mồ hôi đầy người, hắn không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, viên con nhộng này có vấn đề, hắn khẳng định đó không phải là loại xuân dược gì gì đó.
Hắn làm sao mà nhìn thấy Tú Tú được nhỉ? Ban nãy rõ ràng là Tú Tú không nhìn thấy hắn, làm sao hắn có thể nhìn thấy Tú Tú? Tú Tú vẫn đang thắc mắc vẫn đề này, thật là khó.
- Con cua chết tiệt.
Lý Lộ Từ nhìn bộ dạng cô bé, thật muốn đem ra luộc ăn, con cua ngốc nghếch này đang nghĩ gì vậy chứ? Nó rõ ràng là không có đầu óc.
Thôi đi, Lý Lộ Từ mặc kệ Tú Tú, mà sao An Nam Tú lại ngủ như chết thế chứ? Hắn làm loạn dưới lầu như vậy, mà cô không hề có phản ứng gì? Nếu như hắn gào to ở dưới phòng khách, chắc là có thể đánh thức được An Nam Tú, cũng có thể đánh thức được An Tri Thủy, hắn càng có thể để cho An Tri Thủy nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Lý Lộ Từ cởi cái váy hoa nhỏ của Tú Tú ra, quấn lên hông mình, hắn biết chỉ cần hắn nhìn thấy bộ dạng lay động lòng người của An Nam Tú khi nằm trên sô pha, nói không chừng sẽ không thể tỉnh táo.
Lý Lộ Từ lảo đảo đi lên lầu, khẽ gọi:
- An Nam Tú.
Không có phản ứng gì, Lý Lộ Từ gọi to hơn, nhưng lại cảm thấy âm thanh trong cổ họng ngày càng nhỏ đi, vừa nghĩ tới An Nam Tú, mũi hắn dường như chứa đầy hương vị sữa ngọt ngào cửa cơ thể cô, hắn thở hổn hển, hắn không ngờ rằng, dù mắt đã bị che, nhưng cảm quan lại minh mẫn hơn, cho dù giác quan của đàn ông nhạy như động vật, nhưng sức hấp dẫn từ những giác quan khác và từ trong tưởng tượng còn nhạy hơn, Lý Lộ Từ muốn gào lên, nhưng gào không nổi.
Chân hắn lảo đảo, rồi té ngã trên sô pha, lại sợ đè nặng lên cô, nên nhanh chóng kéo cô ôm vào lòng, cơ thể cô tỏa ra một mùi hương ngọt ngào như sữa, hắn hít sâu một cái, cảm giác này khó có thể không chế nổi, vốn tưởng rằng hắn sẽ không biến thành dã thú thô bạo bị dục vọng chỉ huy như thế này, Lý Lộ Từ trấn an lại mình, ôm An Nam Tú, cúi đầu hôn lên môi cô.
Viên con nhộng thần kỳ, không giống một loại xuân dược mà nó biến người đàn ông trở thành cầm thú, khiến cho dục vọng trong người Lý Lộ Từ không ngừng dâng lên, khiến hắn giằng co trong tâm, trong đầu.
Cần thú, hay là không bằng cả cầm thú, thì đã sao chứ? Bây giờ Lý Lộ Từ chỉ nghĩ có một chuyện, hôn cô, yêu cô, An Nam Tú, công chúa điện hạ của ta, có muốn cùng ta làm chuyện biến thái hay không?
Kéo tấm chăn ra, Lý Lộ Từ luồn tay vào váy, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi như cánh hoa của An Nam Tú, đầu lưỡi tiến vào và gặp được hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
- Đáng ghét...công chúa đang ngủ, kẻ nào làm ầm ĩ, ta...ta sẽ giết chết ngươi....
An Nam Tú cảm nhận được hương vị của Lý Lộ Từ trong miệng mình, dường như bàn tay to thô bạo của hắn đang nắm chặt lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô.
An Nam Tú mẫn cảm nên nhẹ nhàng xoay người, tò mò về cảm giác kỳ lạ, An Nam Tú ngồi dậy, Lý Lộ Từ đang làm gì vậy.
Trên đầu Lý Lộ Từ trùm cái váy hoa nhỏ của Tú Tú, An Nam Tú hít một hơi, là mùi nước dưa hấu, mùi nước quýt, và cả mùi nước táo nữa?
Cái gì vậy, bẩn thỉu thế này khiến An Nam Tú thấy ghê tởm, Lý Lộ Từ điên rồi sao?An Nam Tú nhìn thấy Lý Lộ Từ thì vẫn ôm hắn, nhưng rồi lại đẩy hắn ra, và lại bị hắn kéo vào lòng.
- Lý Lộ Từ, anh đang làm cái gì vậy?
An Nam Tú vẫn chưa nói xong, Lý Lộ Từ như một con gấu chó hôn tới tấp lên khuôn mặt nhỏ bé của cô, hình như là đang cố gắng tìm kiếm cái miệng nhỏ xinh của cô.
Tay của hắn cũng không chịu để yên, sờ soạng khắp nơi, làm cho An Nam Tú không biết là ngứa hay là tê dại nữa.
Hắn còn ôm An Nam Tú ngồi trên lòng hắn, tên này muốn làm gì chứ.
Người An Nam Tú mềm nhũn, Lý Lộ Từ làm sao vậy, tại sao không nói những lời ngọt ngào làm cô rung động, mà lại làm chuyện này?
- Lý Lộ Từ...
- Lý Lộ Từ...
- Lý Lộ Từ...
Hắn không ngờ chuẩn bị cởi quần lót của An Nam Tú, An Nam Tú mở to mắt, kéo cái váy hoa trên đầu Lý Lộ Từ xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, rõ ràng là ánh mắt khi hắn cực kỳ thích An Nam Tú.
Nhưng ánh mắt đó không có tiêu điểm, hắn không thể khống chế ý niệm trong đầu mình, nhưng hắn cũng không thực sự nhìn An Nam Tú.
- Trói buộc.
An Nam Tú lấp tức phát hiện ra điểm khác thường, liền cố định lấy Lý Lộ Từ.
Lập tức hai má Lý Lộ Từ đỏ bừng, hiển nhiên là dùng sức cố giãy dụa, nhưng hắn không thể khống chế được cơ thể của mình.
An Nam Tú đưa tay lên sờ vào ngực của Lý Lộ Từ, nhíu mày.
- Thuốc trộn lẫn phấn hoa cây sinh mệnh, tại sao trong cơ thể Lý Lộ Từ lại có thứ này? Loại phấn hoa này, phụ nữ dùng thì không sao, nhưng đàn ông sau khi ăn thì...
Lý Lộ Từ này thật ngốc, sao lại đi uống thứ này cơ chứ? Rất chi là phiền toái, phấn hoa của cây sinh mệnh rất khó để tiêu trừ.
Hiện tại chỉ có thể đợi khi Lý Lộ Từ tỉnh táo lại rồi nói, An Nam Tú làm chủ tình hình, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Ánh mặt trời dần khuất sau đám cỏ, giọng hát của An Nam Tú tựa như là sóng vỗ ngoài cửa sổ, quấn quanh Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ dần trấn tĩnh lại, tựa vào sô pha, chậm rãi mở mắt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của An Nam Tú.
- Tôi... tôi không làm gì cô chứ?
Lý Lộ Từ toát mồ hôi, không phải là hắn không nhớ rõ, mà trong lúc hắn nửa tỉnh nửa mê, cũng còn nhớ một chút.
- Anh muốn làm gì tôi?
An Nam Tú trừng mắt nhìn hắn, chuyện vừa rồi có thể xem như là “sỉ nhục”, đối với những chuyện thế này An Nam Tú phân biệt rất rõ ràng, nếu không phải khi nãy cô cảm nhận được hương vị ngọt ngào của Lý Lộ Từ thì chắc chắn cô cho rằng đây là sỉ nhục.
- Không thể nào...vừa rồi khi tôi uống viên con nhộng của Tạ Linh, liền không nhận thức được gì cả, căn bản là tôi không biết mình đã làm gì, một chút cũng không, tôi hoàn toàn không nhớ gì cả.
Lý Lộ Từ vội vàng giải thích, lúc này thực ra là hắn có nhớ chuyện đã lên lầu tìm An Nam Tú, và muốn cùng cô làm chuyện biến thái nữa, nghĩ lại mặt hắn lại đỏ bừng, nhưng hắn đương nhiên không thể nói ra chuyện này, nên mới giả bộ như không nhớ rõ.
- Anh là đồ ngốc sao, Tạ Linh đưa cho anh cái gì anh cũng ăn sao?
An Nam Tú kinh ngạc nhìn Lý Lộ Từ, cho dù là An Nam Tú chưa từng để ý đến ai, nhưng cẩn thận đối đãi thế này cũng là một bản năng.
- Là tôi cướp của bà ta.
Lý Lộ Từ cúi mặt.
- Cho dù là anh không tự mình cướp, nói không chừng Tạ Linh cũng sẽ nghĩ cách để anh uống nó. Người như bà ta quá yếu ớt, vì thế đã dùng cái gọi là trí tuệ, âm mưu, kế sách gì đó để thay thế, để đạt được mục đích của mình.
An Nam Tú cười một tiếng.
- Thật là buồn cười, âm mưu con kiến, ngoài việc chọc giận voi, chẳng lẽ nó còn có thể đánh bại voi nữa sao?
Lý Lộ Từ biết Tạ Linh thực sự có âm mưu, thật khó nói, Tạ Linh muốn làm chuyện đó, Lý Lộ Từ không thể tưởng tượng được, căn bản là không muốn nói với người ngoài, chỉ có điều ngẫm lại một chút, An Nam Tú cũng là người không hề nể sợ cái gọi là luân thường đạo đức, nói cho cô biết chắc sẽ không bị giếu cợt.
- Nói xem, anh có chuyện gì mà không thể nói với tôi, vừa rồi tôi đã nhận ra âm mưu đen tối gì đó trong lòng anh, không ngờ anh lại muốn làm chuyện biến thái đó với một cô bé mười bốn tuổi, anh quả không hổ danh là tên biến thái mà tôi vẫn thường gọi.
An Nam Tú nhìn thẳng vào Lý Lộ Từ, biết chắc chắn là có chuyện gì đó hắn không muốn nói cho cô biết, An Nam Tú không thèm để ý, Lý Lộ Từ vẫn cúi mặt.
- Cô...
Lý Lộ Từ thở gấp, bình thường nếu hắn dám nói An Nam Tú là cô bé, nói cô còn nhỏ, cô nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng vì đả kích hắn, cô liền không ngại, nhưng rõ ràng là cô đã mười lăm tuổi rồi.
- Tạ Linh muốn hạt giống cây sinh mệnh gì đó, là muốn thông qua quan hệ của tôi và bà ta mà có, nói không chừng nếu như tôi không cướp mấy viên con nhộng đó, bà ta thực sự cũng sẽ có cách để tôi uống nó.
Lý Lộ Từ xấu hổ nói, hắn không ngờ thiếu chút nữa đã bị Tạ Linh thịt, nếu thực sự có chuyện như vậy, thà hắn chết đi cho rồi.
- Chuyện của Tạ Linh lát nữa hãy nói.
An Nam Tú cười lạnh, muốn chết sớm sao?
- Rốt cục hạt giống cây sinh mệnh là sao?
Lý Lộ Từ hoài nghi chuyện này với thứ chất lỏng màu trắng đục dùng để nối dõi tông đường của mình có liên quan đến chuyện này, đay liệu có phải là hạt giống cây sinh mệnh không? Hy vọng là không phải, Lý Lộ Từ thấy lạnh gáy, hắn không biết tại sao lại phải gieo hạt giống, hắn chỉ là một người bình thường.
- Bà ta vọng tưởng, anh không nhận thấy sao? Bất luận là anh gặp một người không bình thường nào, thì trong cơ thể của họ đều không có cây sinh mệnh, nhưng anh thì lại có.
An Nam Tú chỉ vào trong lồng ngực của Lý Lộ Từ.
- Ngoại trừ người của Thiên Vân thần cảnh, những người muốn có được cây sinh mệnh, đâu phải là chuyện dễ dàng như vậy được? Tuy nhiên, ý tưởng của bà ta rất thú vị, đối với chuyện chưa biết, vốn cần có sự can đảm tưởng tượng.
- Vì sao trong cơ thể tôi lại có?
Vấn đề này Lý Lộ Từ chưa từng hỏi An Nam Tú, hắn vẫn nghĩ là An Nam Tú đã giúp hắn có được nó.
- Cây sinh mệnh trong người tôi không phải là do cô mang đến sao?
- Còn nhớ khi anh bị kiếm đâm xuyên bụng không?
An Nam Tú có chút đau lòng, có vài chuyện không dám làm cho người khác nhớ lại, An Nam Tú nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, trái tim cô như bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nếu lúc ấy Lý Lộ Từ...
- Thiếu chút nữa thì tôi đã mất mạng rồi.
Lý Lộ Từ dang hai tay, kéo An Nam Tú vào lòng, hiện tại tình cảm của hai người đã thân mật hơn, đối với những chuyện đáng sợ như thế này chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể biết cảm giác trong lòng đối phương như thế nào, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhưng lại tinh xảo của An Nam Tú, trong lòng Lý Lộ Từ có chút buồn bã nhưng lại rất ngọt ngào.
- Thanh kiếm đó là thần khí, có lời đồn rằng chất liệu làm nên thanh kiếm đó chính là từ một cây sinh mệnh Hoàng cấp, chính là cây sinh mạng dùng để chế tạo Sa La cự hạm. Tuy rằng không ai chứng minh được tin đồn này là thật ngoài Tô Mạc Già, nhưng cũng không thể nghi ngờ, cây sinh trưởng trong người anh và thanh kiếm đó có quan hệ trực tiếp. Đáng tiếc, lúc đó tôi không thể hoàn toàn khống chế sức mạnh của An Nam Trường Tú tiến hành nghiên cứu kỹ lưỡng, hiện tại cũng không có cách nào tìm được cụ thể quá trình và nguyên lý hình thành của nó.... Nhưng điều đó không quan trọng.
An Nam Tú đưa tay vuốt ngực Lý Lộ Từ, cho dù Tô Mạc Già không có âm mưu tạo ra cây sinh mệnh trong cơ thể Lý Lộ Từ, cô nhất định cũng sẽ khiến cho bản chất của hắn thay đổi, cho nên cô sẽ không có một chút biết ơn Tô Mạc Già.
- Hóa ra là như vậy. Tạ Linh này điên rồi, vì vọng tưởng của bản thân mình, mà làm ra chuyện như vậy.
Giữa An Nam Tú và Tạ Linh, đương nhiên lý Lộ Từ có lòng tin vào An Nam Tú hơn, nếu so sánh Với An Nam Tú, nghiên cứu về cây sinh mệnh của Tạ Linh chỉ như là bài tập cho học sinh tiểu học.
- Điều phiền toái hiện tại chính là, chính vì trong người anh có cây sinh trưởng, cho nên số phấn hoa đó còn phụ thộc vào cây sinh mệnh, nếu như tôi giúp anh giải trừ tác dụng của nó, sẽ có thể gây cho anh một số tổn thương.
Hậu quả mà Tạ Linh để lại, đối với An Nam Tú thì không vấn đề gì, nhưng đã liên quan đến Lý Lộ Từ, An Nam Tú nhất định phải thận trọng, sẽ không tùy tiện hành hạ Lý Lộ Từ....
- Vẫn chưa giải trừ sao?
Lý Lộ Từ quá sợ hãi, vội vàng buông An Nam Tú ra, sau đó nghi ngờ hỏi:
- Làm sao như thế được, hiện tại tôi hoàn toàn không còn cảm giác như khi nãy nữa?
- Không phải là anh không có ý thức, hoàn toàn không biết mình làm gì, tất cả đều quên rồi sao? Nói cho tôi biết, đó là cảm giác gì? Muốn làm chuyện biến thái đó với tôi, là thứ cảm giác gì?
Đôi mi An Nam Tú cong cong, khóe miệng khẽ nhếch lên, còn chưa thu hồi chiếc quyền trượng trong tay, nhìn Lý Lộ Từ, không ngờ vẻ mặt lại dịu dàng hiếm thấy.
- Đây cũng không phải là lỗi của tôi, nói việc chính được không?
Lý Lộ Từ vội vàng nói, hắn chỉ cảm thấy để xảy ra chuyện này, hắn không bị An Nam Tú xử lý đã là chuyện khó tin rồi, tuy nhiên nếu có thể trốn tránh, thì trốn vẫn tốt hơn, nói chung bị điện giật cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
- Hiện tại tôi chỉ có thể dùng thần thuật để ngăn chặn không cho phấn hoa phát tán ra trong người anh, như vậy anh sẽ không hành động lung tung. Chỉ có điều nếu không giải trừ chúng, một khi tôi thả lỏng khống chế, bản tính động vật của anh sẽ lại lộ ra như khi nãy.
An Nam Tú cũng không giằng co nhiều với chuyện khi nãy, khi tính sổ chuyện gì đó với Lý Lộ Từ, An Nam Tú cũng không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ.
- Đó không phải là bản tính của tôi.
Lý Lộ Từ không thể để cô tùy tiện nói xấu mình.
- Đương nhiên, nếu như anh có thể giao phối với một người phụ nữ, phấn hoa đó sẽ phát tán trong cơ thể của anh, sẽ không sinh ra hiệu quả gì trong người anh.
Nhìn Lý Lộ Từ nghiêm trang phản biện, An Nam Tú cười ấm áp, đương nhiên bản tính của Lý Lộ Từ không phải như vậy, khi nãy hắn bị trạng thái vô thức đó khống chế nên mới như vậy, An Nam Tú đã hết sức dịu dàng rồi, trong tình huống bình thường, người hít phải phấn hoa này, chỉ biết thô lỗ đi tìm dục vọng của mình, cho dù người phụ nữ kia là ai cũng không có gì khác biệt.
Nhưng Lý Lộ Từ không có, hắn ôm An Nam Tú, vẫn cẩn thận như cũ, vẫn dịu dàng như bình thường, An Nam Tú biết, chỉ có điều, cho dù hắn bị dục vọng khống chế thân thể, nhưng tình cảm đối với An Nam Tú lại có thể khống chế được hắn, khiến hắn cho dù là ý thức không được tỉnh táo, nhưng cũng không thô lỗ với An Nam Tú.
Cô như là Từ Oa Oa, cẩn thận che trở hắn trong lòng bàn tay.
- Để tự tôi làm, được không?
Lý Lộ Từ không chắc chắn lắm nên hỏi, loại phấn hoa này tuy có tác dụng kích dục, nhưng tuyệt đối không phải là thứ có thể dễ dàng giải trừ như những loại xuân dược trong truyền thuyết xưa, đề xuất phương pháp giải quyết này, Lý Lộ Từ cũng khó mà mở được miệng, cho dù giữa An Nam Tú và hắn cũng đã nhiều lần thân mật, hai người cũng đã từng nhiều lần nảy sinh những chuyện thân thiết, nhưng làm gì có người đàn ông nào dám đề xuất để mình tự làm chuyện này cơ chứ?
- Được, chắc chắn là được. Anh có thể tự mình làm chuyện biến thái, tuy nhiên tôi muốn xem sao.
An Nam Tú cao hứng gật đầu, thúc giục Lý Lộ Từ.
- Nhanh lên, làm đi cho tôi xem.
- Cô không xem có được không?
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú, trong ánh mắt có chút hoài nghi.
- Không được...
An Nam Tú vội nói.
- Tôi vốn không muốn xem, tuy nhiên tôi phải chú ý quan sát, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng mình anh lại khẳng định là không được.
- Cô đừng có giả bộ.
Lý Lộ từ cũng không phải là không biết An Nam Tú, ý nghĩ cô muốn hắn làm chuyện này đã bị bại lộ, Lý Lộ Từ thấy với ý nghĩ này trong đầu cô thì có thể xếp cô vào hàng ngũ biến thái được rồi.
Tìm một người phụ nữ đến giải quyết việc này, và giải quyết trước sự chú ý của An Nam Tú, hai cách này làm cách nào cũng khó khắn, nhưng nếu cuối cùng nhất định phải chọn một, Lý Lộ Từ không còn cách nào khác là phải chọn cách thứ hai, nhưng điều Lý Lộ Từ lo lắng chính là, hắn chọn cách thứ hai, vấn đề sẽ không được giải quyết, nhưng lại thỏa mãn sự hiếu kỳ của An Nam Tú.
Nhìn thần sắc An Nam Tú, Lý Lộ Từ biết mình không đoán sai.
- Được, tôi sẽ giúp anh nghĩ một cách khác.
An Nam Tú xoay người đi, không cho Lý Lộ Từ thấy được ánh mắt thất vọng của mình. Sao một tên ngốc như Lý Lộ Từ mà mình cũng không lừa được chứ?
Lý Lộ Từ thở phào nhẹ nhõm:
- AnNam Tú không có chuyện gì là không làm được, cầu xin cô, trò chơi này để sau hãy chơi đi, bây giờ hãy làm chuyện chính trước, tôi không muốn trong lúc nhất thời không cẩn thận làm ra chuyện biến thái với cô.
Nếu không giải quyết được, sẽ để lại cái tai họa ngầm.
- Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên nữ hoàng bệ hạ giảng cho tôi vài thứ, bà có hỏi tôi, Tú, muốn giải quyết một việc, trước tiên phải làm gì?
An Nam Tú nhìn về phía Lý Lộ Từ, hắn quá ngu ngốc, mượn chuyện lần này để dạy hắn, để về sau hắn không phạm phải những chuyện ngu ngốc như là cướp đồ của người ta như lần này.
- Lắng nghe cẩn thận vấn đề là gì, nếu câu hỏi là những gì không biết, tất nhiên, không có cách nào để trả lời.
Lý Lộ Từ không nghĩ như An Nam Tú.
- Bệ hạ nói, trước tiên phải nắm bắt được bản chất của vấn đề, chưa cần phải nghĩ cách giải quyết nó, mà phải hiểu rõ vần đề được phát sinh như thế nào. Như là tình huống hiện tại của anh, tại sao anh lại có cái dục vọng giao phối ấy? Bởi vì phấn hoa, phấn hoa kích thích dục vọng trong anh, phấn hoa sẽ rời khỏi cơ thể anh khi anh hoàn thành việc giao phối.... trọng điểm của vấn đề chính là ở đó, nhất định phải làm cho phấn hoa phát huy tác dụng và hiệu quả của nó, sau đó vấn đề sẽ được giải quyết. Trên cơ sở này, tư duy của chúng ta không thể chỉ dừng lại ở việc làm sao có thể khiến cho phấn hoa rời khỏi người anh, mà là khiến cho nó phát huy hoàn toàn tác dụng và hiệu quả.
An Nam Tú nhìn Lý Lộ Từ. - Hiểu chưa?
- Xin lỗi, cô nói vào trọng tâm được không?
Lý Lộ Từ không biết An Nam Tú vòng vo như vậy chung quy là muốn nói đến cái gì, khiến phấn hoa rời khỏi cơ thể lý Lộ Từ, và khiến nó phát huy hoàn toàn tác dụng và hiệu quả, giữa hai chuyện này có sự bất đồng sao?
- Tôi chỉ là cho anh học tập cách suy nghĩ, tôi là An Nam Tú, là đại hiền triết thần thuật sư trẻ tuổi nhất của Thiên Vân thần cảnh, trong đó nguyên nhân cơ bản không phải là ở việc tppo là thiên tài gì hay là tôi sinh ra từ cây sinh mệnh Hoàng cấp, mà chính là trong cách tôi suy nghĩ, năng lực tư duy của tôi, đây là do tôi có thể học một biết mười, đó nguyên nhân tôi học hành nhanh hơn những người khác. Hiện tại cách mà tôi dạy cho anh là đơn giản nhất, dễ dàng nhất để những người như anh có thể hiểu được.
An Nam Tú lắc đầu vì không thể rèn sắt thành thép.
Lý Lộ Từ trầm mặc, thật sự thì hắn vẫn cho rằng An Nam Tú ưu tú, không chỉ vì cô là một thiên tài, mà cô có những lý do khác để khiến mình ưu tú như vậy.
- Được, tôi sẽ nói thẳng. Khi tôi suy nghĩ về vấn đề này, tôi nghĩ rằng việc ép phấn hoa ra khỏi người anh là chuyện không thể, nếu như ột người phụ nữ khác giao phối với anh, cũng không thể khiến phấn hoa rời khỏi người anh được. Gạt bỏ nhân tố trong lòng anh và tôi, để anh cùng giao phối với người phụ nữ khác hiển nhiên là khả thi, nắm bắt được bản chất của nó, thì có thể khiến cho phấn hoa phát huy hoàn toàn tác dụng và hiệu quả.... suy nghĩ theo cơ sở này, tôi thấy nếu như cho đàn ông dùng loại phấn hoa này, có thể kích thích họ giao phối với phụ nữ, vậy còn khi phụ nữ dùng nó thì sẽ ra sao?
An Nam Tú lại nhìn Lý Lộ Từ.
- Phụ nữ dùng thì sẽ thế nào?
Lý Lộ Từ nhíu mày, rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Lý Lộ Từ không cảm thấy cách suy nghĩ này của cô có gì khác người thường, nhưng hắn quả thật không dám nghĩ sau khi phụ nữ sử dụng thì sẽ ra sao, có ý nghĩa gì sao? Hắn là đàn ông, mà không phải là phụ nữ, không thể nào biết được, cũng không cần phải biết.
- Sau khi phụ nữ dùng phấn hoa của cây sinh mệnh, thì chỉ có tác dụng cải thiện dung nhan da dẻ mà thôi.
- Sau đó thì sao?
Lý Lộ từ bĩu môi, bình thường An Nam Tú không nói nhiều lắm, nhưng một khi đã nói đến lĩnh vực chuyên ngành, thì cô thật sự là sẽ nói không dứt, Lý Lộ Từ đã quên mất cô vừa nói cái gì.
- Tôi sẽ biến anh thành phụ nữ, sau đó cho phấn hoa phát huy tác dụng trên người anh, như vậy vấn đề sẽ được giải quyết.
An Nam Tú đắc ý nói:
- Vừa không cần tốn sức ép phấn hoa ra khỏi người anh, vừa không cần anh phải làm chuyện đó với phụ nữ nữa.
Lý Lộ Từ thật không ngờ, đến cuối cùng vẫn bị An Nam Tú đùa giỡn, cái ý tưởng quái quỷ này, thật là quá lung tung, Lý Lộ Từ hét lớn một tiếng, lao thẳng tới, hung hăng nói:
- Tôi thấy, hay là chúng ta tự làm chuyện biến thái đó đi, như vậy đơn giản hơn nhiều.