Rốt cuộc đây là nhân vật như thế nào? Có bao nhiêu năng lực và bản lĩnh mới có thể khiến cho đám người sau bao nhiêu năm không hề liên lạc nhớ lại giao tình năm đó chứ? Hơn nữa còn nịnh bợ mà không để ý đến tư thái và thể diện, dù thế nào, Lý Tồn Hỷ vẫn là Ủy viên Bộ Chính Trị, Thành Ủy của Trung Hải.
An Nam Tú vừa nói, không khỏi khiến cho đám người vừa nhận thức được người quyền thế như Lý Tồn Hỉ phải tự hỏi, nhân vật giống Lý Tồn Hỉ, hết thảy đều lấy lợi ích làm đầu, sống theo chuẩn mực dường như không hợp lẽ thường. Nhưng điều này cũng chẳng ngạc nhiên, điều đáng ngạc nhiên phải là dường như Lý Tồn Hỉ và Lý Lộ Từ không có quan hệ, hiện tại nhiệt tình như thế, nếu Lý Lộ Từ thật sự chỉ là một nhân tài bình thường, không có năng lực hoặc bối cảnh gia đình không đủ để mang đến lợi ích lớn cho hắn, chỉ sợ Lý Tồn Hỉ không bỏ ra được nhiều thể diện như thế.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, cô bé này là ai, sao lại không thèm để ý đến thể diện của Lý Tồn Hỉ. Vuốt mặt phải nể mũi, cô bé này rõ ràng muốn làm người ta mất mặt, chí ít là nếu Lý Tồn Hỉ không giải thích rõ ràng, chỉ sợ sẽ không còn mặt mũi nào mà nói về hôn sự hai mươi năm trước.
An Đông Dương cố kìm nén nụ cười trên mặt, mặc dù hiện tại nhà họ An và Lý Lộ Từ coi như có quan hệ mật thiết, hơn nữa An Đông Dương cũng không có chuyện gì đáng phải xấu hổ như Lý Tồn Hỉ. Vì vậy ông ta rất thích chí mà đứng ngoài xem Lý Tồn Hỉ bị người khác nhạo báng.
Đường Tô không biết rõ ràng sự tình thế nào, suy nghĩ thêm một lát, bà quyết định ủng hộ Lý Lộ Từ và An Tri Thủy, đơn giản là vì hai người có tình cảm với nhau. Hơn nữa Lý Lộ Từ lại là một người ngoan ngoãn, lễ phép và biết điều, một người trẻ tuổi biết tự tôn, biết cố gắng. Nghe An Nam Tú nói vậy, lông mày Đường Tô nhăn lại, nhìn về phía An Tri Thủy. Là một cô gái đơn thuần, rất nhanh cô đã bị kích động, bàn tay nắm lại, giận dữ vì Lý Lộ Từ bị đối xử bất công. Hiển nhiên suy nghĩ của cô có chút đơn giản. An Tri Thủy cũng tin vào lời An Nam Tú nói, cho rằng Lý Tồn Hỉ rất vô sỉ. An Tri Thủy mặc kệ Lý Lộ Từ có phải người thường hay không, cô và Lý Lộ Từ chung quy sẽ trở thành bạn tốt, sau đó từ từ chậm rãi phát triển thành tình yêu.
Trước kia An Tri Thủy luôn suy nghĩ, thời gian học đại học, nhất quyết sẽ không yêu một ai. Hiện tại, cô lại cảm thấy nhất định sẽ cùng Lý Lộ Từ nói lời yêu đương.
- Trước kia mất liên lạc.
Dù là Lý Tồn Hỉ lúc này cũng không thể không giải thích một câu, sau đó liền im lặng luôn.
- An Nam Tú, em hiểu lầm rồi. Tôi và thư ký Lý giống nhau, đều là bạn cũ của cha mẹ Lý Lộ Từ, chỉ có điều tìm mãi vẫn không có tin tức gì của gia đình họ, bằng không tôi cũng sẽ không để cho anh em nó không nơi nương tựa.
Từ lúc An Nam Tú xuất hiện, Từ Chu Tể luôn nhìn chằm chằm vào cô, thật sự là càng nhìn càng thấy giống, cỗ khí chất thản nhiên mà thong dong, làm cho người ta nhớ tới vạn hoa, thoải mái, không chịu bó buộc.
- Nếu trước đây đã không có liên hệ, vậy chuyện trước kia còn gì để nói?
An Nam Tú không chút khách khí, khoát tay chỉ vào Kiều Niệm Nô.
- Đi theo ta.
An Nam Tú xoay người, tay chắp sau lưng, lập tức đi ra đại sảnh .
- Từ hiệu trưởng, ông biết cô bé này à?
Bộ trưởng Chu ngạc nhiên hỏi, trẻ tuổi như vậy đã có thể đến đây, người nào mà không có gia thế cơ chứ? Theo đạo lý mà nói, dù xuất thân gia đình đứa nhỏ kia có như thế nào, cũng không nên ương ngạnh và kiêu ngạo như thế, bộ trưởng Chu ngẫm nghĩ một chút, nhưng cũng không thấy có con nhà ai lại dám nói chuyện kiểu như vậy với Lý Tồn Hỉ.
- Tân sinh viên, là thủ khoa của Trung Hải năm nay.
Từ Chu Tể cũng không chú ý đến ý tứ trong lời nói của bộ trưởng Chu.
Bộ trưởng Chu trong bụng không vui, nhưng hỏi nhiều cũng không tốt. Thủ khoa có gì đáng ngạc nhiên? Hoàn cảnh xuất thân mới là quan trọng, họ An? Họ An là nhân vật như thế nào, vậy không phải rồi. Đến An Đông Dương cũng không dám nói chuyện như vậy với Lý Tồn Hỉ.
- Thật có lỗi.
Lý Lộ Từ cúi đầu tạ lỗi với Lý Tồn Hỉ. Kiều Niệm Nô liếc qua hắn một cái liền rời khỏi đại sảnh của buổi tiệc.
- Lý Lộ Từ, Tú Công Chúa muốn làm gì? Em cũng rất tức giận, nhưng Tú Công Chúa mà tức giận sẽ phóng sấm chớp, em sợ cô ấy sẽ giận cá chém thớt mà nhằm vào cô giáo Kiều … Em cảm thấy cô giáo Kiều không phải loại người như vậy, chính là cái tên Lý Tồn Hỉ đáng ghét mà thôi.
An Tri Thủy lặng lẽ đi đến kéo tay Lý Lộ Từ mà nói.
- Anh chỉ sợ em giận anh thôi, kỳ thật anh đã sớm biết chuyện này, nhưng anh chưa từng có suy nghĩ cưới cô ta làm vợ, vốn dĩ anh không muốn nói với em, chỉ sợ em ghen.
Mặc dù, nhìn qua thì An Tri Thủy không có lưu tâm, nhưng Lý Lộ Tự vẫn muốn nói rõ ràng, tránh để lại vướng mắc trong lòng cô.
- Hiện tại cũng không phải thời phong kiến nữa, chỉ có loại người như Lý Tổn Hỉ mới có thể đem loại chuyện này ra nói, em sẽ không để ý đâu.
An Tri Thủy tỏ vẻ khinh thường, quay đầu hừ một tiếng, lại chớp mắt, ngượng ngùng cúi đầu.
- Tuy nhiên giờ anh giải thích với em như vậy, em vui hơn một chút rồi.
- Anh đi tìm An Nam Tú, em giúp anh nói lời xin lỗi với dì Đường.
Lý Lộ Từ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của An Tri Thủy nói.
An Tri Thủy mắc cỡ đỏ mặt, gật gật đầu. Nhiều người như vậy thấy Lý Lộ Từ nắm tay cô, mọi người chắc chắn đều nghĩ mình là bạn gái hắn, tuy rằng chuyện này là đúng, nhưng An Tri Thủy vẫn cảm thấy mọi người đang hiểu lầm mình và Lý lộ Từ, vì chính mình và Lý Lộ Từ đều chưa có công khai thừa nhận chuyện này.
Lý Lộ Từ rời khỏi bữa tiệc, chạy vòng quanh boong tàu một vòng cũng không thấy bóng dáng An Nam Tú và Kiều Niệm Nô đâu. Lý Lộ Từ luôn lo lắng An Nam Tú và Kiều Niệm Nô sẽ động thủ. An Nam Tú tuyệt đối là nhân vật một lời không hợp liền đánh người tàn nhẫn, coi như là không chết không nghỉ. Thế nào cũng phải đem tên kia giết đi mới hả giận. Chuyện này với cô cũng chẳng có gì bất ngờ, cô sẽ không thèm để ý đến có cái gì là hiểu lầm với không hiểu lầm. Cho dù có biết mình giết nhầm người, cô cũng sẽ chỉ suy nghĩ: nếu đối phương làm mình mất hứng, như vậy xứng đáng bị trừng phạt. Vì điều quan trọng không phải có hiểu lầm hay không, cái quan trọng là… cô cảm thấy mất hứng.
Nhìn thấy Ôn Lương từ xa xa chạy tới, Lý Lộ Từ chào hắn một câu rồi vội vàng hỏi:
- Tổ trưởng của các cậu đâu?
- Cô ấy và An Nam Tú chạy về hướng mặt biển rồi.
Ôn Lương bất đắc dĩ phải buông tha, anh ta đuổi theo không kịp.
- Cậu thử tới xem sao.
Trên mặt biển rộng mù mịt, tìm hai người cũng như tìm kim đáy biển vậy, theo hướng ánh sáng mờ mờ, Lý Lộ Từ giỏi lắm mới có thể đuổi theo được. Miệng ngậm một lá cây sinh mệnh, Lý Lộ nhảy thẳng xuống biển rộng.
Sinh mệnh lực theo lòng bàn chân bắn ra, hình một tầng ngăn cách mỏng manh giữa bàn chân và mặt nước. Lý Lộ Từ tạm thời còn chưa đạt tới cảnh giới ngự không, nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ nhanh rồi, lướt băng băng trên mặt nước là không vấn đề gì. Mặc dù so với trên đất bằng thì ở dưới nước tốn sức hơn, nhưng đối với Lý Lộ Tồn mà nói, hoàn toàn không có vấn đề.
Ôn Lương nhìn theo đường sóng trắng lóa vừa được tạo thành, đang lao nhanh trên mặt biển đen thui. Chỉ khoảng nửa khắc sau, bóng dáng Lý Lộ Từ liền biến mất trong bóng đêm mờ mịt, mơ hồ chỉ thấy một đường màu trắng, dần dần đường màu trắng ấy cũng biến mất.
Lý Lộ Từ biết, nếu Kiều Niệm Nô và Lý Tổn Hỉ chưa tới tìm Lý Lộ Từ thì An Nam Tú cũng chẳng hề hiểu được. Hiện tại bọn ông ta vốn không có tư cách nói đến chuyện hôn sự năm đó. Mấu chốt vấn đề là An Nam Tú đột nhiên không ngờ rằng Kiều Niệm Nô vị hôn thê của Lý Lộ Từ, mặc kệ thân phận này có được Lý Lộ Từ thừa nhận hay không, An Nam Tú đều rất tức giận.
Lý Lộ Từ càng không ngờ, Kiều Niệm Nô tự nhiên lại đi tranh cao thấp với An Nam Tú. Hai người rời khỏi Sa Mạch Phi Nhĩ Hào chạy ra biển, ngoại trừ việc tìm chỗ để đánh nhau, còn có thể làm gì?
Bình thường, Kiều Niệm Nô hẳn là sẽ tìm Lý Lộ Từ ra mặt, để hắn khuyên can An Nam Tú, vì Kiều Niệm Nô không nên trực tiếp cùng An Nam Tú động thủ, hành động này cũng không phù hợp với nguyên tắc của cô.
Dần dần xuất hiện bóng dáng mờ nhạt. Xa xa, nhờ có ánh trăng tỏa sáng, xua đi chút bóng tối, hai bóng dáng đang bay nhanh trên mặt biển… Không, hẳn là phải ba cái bóng dáng. Trong đó, một bóng dáng nhỏ đang lướt nhanh trong nước biển, sau đó đột nhiên lúc trái lúc phải, bay lên nhảy xuống, hiển nhiên là Tú Tú.
Thiếu nữ không vướng chút bụi trần….
(lạc lạc lý lạc lạc lý: câu hát của Tú Tú)
Dọc theo đường, còn có tiếng ca văng vẳng đâu đây, vang trên mặt biển. Lý Lộ Từ dừng lại, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã vào trong nước. Không ngờ hắn đã không cẩn thận dừng ngay trên cột nước do một con cá voi phun ra.
Lý Lộ Từ đứng trên lưng con cá voi nhìn qua, An Nam Tú và kiều Niệm Nô đã dừng lại, hai bên đứng cách nhau khoảng gần trăm mét.
Tối nay, trăng chỉ lộ ra một mảnh, những vầng sáng nhàn nhạt, giống như được bao phủ bởi những lớp lụa mỏng, từng cơn sóng nhẹ nhàng lăn tăn trên mặt biển đen thẫm, rồi nhỏ dần nhỏ dần, cuối cũng biến thành những vệt thẳng tắp tới cuối chân trời. An Nam Tú lúc này, trong tay nắm quyền trượng, cái bóng thật lớn in xuống mặt biển như một bóng ma. Kiều Niệm Nô ở bên kia, như một cơn gió đang tùy ý đung đưa.
- Lạc lạc lý… lạc lạc lý…
Tú Tú dường như đã bị tiếng ca mê hoặc, con cá voi không ngờ cũng từ từ bơi qua như không sợ chết. Lý Lộ Từ cũng không ngăn cản nó vì hiện tại hắn cũng không có cách nào đứng được trên mặt nước.
- An Nam Tú, cô muốn làm gì?
Lý Lộ Từ vội vàng cao giọng hô lên.
- Anh thừa nhận cô ta là vị hôn thê của anh sao?
An Nam Tú quay đầu, nhìn thẳng vào Lý Lộ Từ.
Do cô quay lưng về phía ánh trăng, cũng không thấy rõ được vẻ mặt lúc này. Lý Lộ Từ lắc lắc đầu:
- Đương nhiên không phải, tôi đã sớm nói rồi, tôi và bố mẹ đã sớm không còn quan hệ, chuyện bọn họ định ra, làm sao tôi có thể thừa nhận cơ chứ?
- Một khi đã như vậy, cô ta còn muốn kiên trì nhận chính mình là vị hôn thê của anh, vậy chẳng phải cô ta và mẹ anh là cùng một bọn sao? Hay anh nghĩ rằng cô ta thích anh, dù thế nào cũng phải gả cho anh? Không, đơn giản là cô ta bị người khác sai khiến mà thôi.
An Nam Tú nhìn nhận vấn đề rất đơn giản mà trực tiếp, híp mắt nhìn sang Kiều Niệm Nô, nhưng lại nói với Lý Lộ Từ.
- Anh thật ngu ngốc, cho đến giờ vẫn còn không hiểu sao?
- Cái gì?
Lối suy nghĩ của An Nam Tú có chút quá nhanh làm Lý Lộ Từ theo không kịp.
- Vấn đề rất đơn giản, người phụ nữ này, là chủ động tìm đến anh.
Lý Lộ từ gật gật đầu, có một số việc hắn chỉ hiểu loáng thoáng, lại có chút cảm giác mông lung, nhưng không có xác nhận.
- Đã từng ấy năm trôi qua, cho đến giờ bọn họ đều không liên lạc với anh, chỉ có thể nói là tìm không thấy, hiện tại, lại chạy đi khắp nơi tìm kiếm, xác nhận thân phận của anh, chỉ có thể là cô ta và bọn họ đã liên hệ với nhau một lần nữa, bằng không chẳng lẽ giữa biển người đông đúc như thế, làm gì có chuyện ngẫu nhiên buồn cười như vậy?
Lý Lộ Từ quả thật ngu ngốc, đáng nhẽ việc này hắn phải sớm nói cho An Nam Tú biết, từ đó cô có thể điều tra việc này ra ngô ra khoai, tìm ra chân tướng sự việc.
- Tôi chỉ muốn biết, hiện tại, cô muốn làm cái gì?
Lý Lộ Từ căn bản không thèm để ý đến chuyện này, thật sự không thèm để ý.
An Nam Tú giơ quyền trượng trong tay lên, mặt biển dưới chân cô dần hình thành một cái lốc xoáy cực lớn. An Nam Tú nhìn Kiều Niệm Nô.
- Lựa chọn thứ nhất là cùng ta chiến một trận, thứ hai là từ bỏ thân phận hôn thê của Lý Lộ Từ.