Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương : Sẽ tiếp tục như vậy
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Nước đường đỏ nồng đậm có màu giống như hổ phách, ngọt ngào, ấm áp làm dịu bờ môi An Nam Tú, chảy xuôi từ đầu lưỡi xuống, hơi lạnh bị xua tan, khiến bụng dần ấm lên.
Nhưng không ngờ Lý Lộ Từ lại chê cười cô, hai má An Nam Tú vốn hồng nhuận như thấm máu nóng bừng lên, ngẩng đầu trừng mắt với hắn:
- Không được cười...
Lý Lộ Từ sợ cô không uống, ngừng cười, thổi nước đường đỏ trong thìa, lần này không tiếp tục tự mình thử nhiệt độ, đưa tới bên miệng cô.
An Nam Tú chậm rãi xoay đầu qua, nhẹ nhàng hừ một tiếng, bộ dáng rất kiêu ngạo.
- Ngoan, là tôi sai rồi, lại uống một ngụm.
Lý Lộ Từ giống như dỗ đứa bé ba tuổi, một tay ôm cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô.
Thân thể cô bé An Nam Tú mềm mại khác thường, dường như thoáng dùng sức có thể nhào nặn thân thể cô vậy. Cô không có bao nhiêu khí lực, Lý Lộ Từ nhẹ nhàng lay động thân thể cô, đầu cô quay tới, vô lực mà tựa trên vai Lý Lộ Từ, mở miệng ra.
Lý Lộ Di vội vàng đút một thìa.
- Còn đau không?
Hơn nửa bát nước đường đỏ này, An Nam Tú thật sự không muốn uống, Lý Lộ Từ đặt bát xuống.
An Nam Tú không nói lời nào, chỉ đặt hai tay trên túi chườm, cả người nóng lên, lười biếng không muốn nhúc nhích.
- Nếu còn đau, thì ngâm chân... Chân con gái là khó ấm lên nhất, cho nên muốn xua hơi lạnh, ngâm chân nước ấm là thích hợp nhất.
Ký Lộ Do muốn buông cô ra.
An Nam Tú dịch chuyển thân thể, trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, bất mãn nhìn Lý Lộ Từ, cũng không nói, một tay rời khỏi túi chườm, khoác lên cổ Lý Lộ Từ, tuy rằng không nói gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng, hiện giờ cô căn bản không muốn động đậy.
Lý Lộ Từ đành phải theo cô, người ốm đau có chút đặc quyền, tuy rằng cô tự làm tự chịu, chẳng qua hiện giờ hiển nhiên không phải thời điểm giáo dục cô, Lý Lộ Từ cũng không phải người để đối phương chịu thua nhận sai sau đó mới giúp đỡ đối phương, đối với cô bé quật cường khác thường giống như An Nam Tú, nhất định phải chú ý phương pháp giáo dục, phải khoan dung hiền hòa một chút, nếu không chỉ đối mặt với cô, bản thân mình chắc chắn bị bức tử trước.
- Lý Lộ Từ, anh là nhân viên của tôi, anh phải chiếu cố tôi cho tốt, anh biết không?
An Nam Tú ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước chợt lóe lên, nhìn Lý Lộ Từ, xem biểu hiện không tồi của hắn vừa rồi, cô không muốn tức giận với hắn, đương nhiên cũng không muốn cứ tha thứ hắn như vậy, chẳng qua hắn cũng đã nói xin lỗi, An Nam Tú quyết định tạm thời nói chuyện với hắn.
Lý Lộ Từ gật đầu.
- Anh có biết hôm nay anh làm sai chuyện gì không?
Cánh tay An Nam Tú rời khỏi cổ An Nam Tú, đặt lên bụng, ngón tay gõ gõ một chút, quyết định phải giáo dục hắn.
Lý Lộ Từ lắc đầu, không xong, bản thân mình còn chưa nói cô, nhìn qua cô cảm thấy tất cả đều có đạo lý của cô.
- An Thủy Thủy kia...
An Nam Tú sắp xếp lại suy nghĩ một chút, đang chuẩn bị giáo dục hắn, liền cảm thấy ngực hơi ngứa, cũng không biết tay Lý Lộ Từ trượt từ bả vai xuống khi nào, đang gãi ngứa cô.
An Nam Tú không tự chủ được mà cười khanh khách, chân nhỏ đạp loạn, hai tay đánh loạn, thở hồng hộc nói:
- Lý Lộ Từ... Dừng tay...
Lý Lộ Từ dừng tay lại, xem ra nước đường đỏ và túi chườm hiệu quả nhanh chóng, tinh thần của cô hiện giờ tốt hơn nhiều.
- Không được làm loạn, cẩn thận nghe tôi nói.
An Nam Tú chờ nụ cười trên mặt tản đi, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ là làm sao có cô gái nằm trong ngực người khác như vậy còn có thể nghiêm nghị được?
Lý Lộ Từ không hề sợ hãi.
- An Thủy Thủy kia...
Lý Lộ Từ lại gãi gãi cô, khiến An Nam Tú không nói được.
- Anh... anh...
An Nam Tú vừa cười, vừa hổn hển.
Lý Lộ Từ dừng lại đúng lúc.
Nhưng An Nam Tú lại biết hắn không muốn nghe cô nói, bỏ qua túi chườm nóng, xoay người cưỡi lên lưng Lý Lộ Từ, hai má đỏ bừng lên. Lý Lộ Từ thật đáng ghét, tâm tình của cô vừa rồi thật vất vả mới thoải mái lên, hắn lại trêu chọc cô tức giận.
- Tiếp tục nói đi.
Lý Lộ Từ tủm tỉm cười, hai tay hắn khoác lên vòng eo tinh tế dường như một bàn tay có thể nắm trọn của cô, chỉ cần hướng lên trên một chút, có thể gãi ngứa cô.
An Nam Tú vẫn không quên đặt bình nước ấm giữa mình và Lý Lộ Từ, như vậy cơn đau loáng thoáng ở bụng mới có thể biến mất, cô mới có thể tập trung tinh thần đối phó Lý Lộ Từ.
Nhưng tay của Lý Lộ Từ cách nơi gãi ngứa quá gần, dường như bắt được yếu điểm của An Nam Tú, An Nam Tú đành nói với Lý Lộ Từ:
- Không cho anh động.
Nói xong An Nam Tú muốn nắm lấy tay hắn, dùng sức, sau khi xác định hắn không động đậy với hơi đắc ý tiếp tục giáo dục Lý Lộ Từ:
- An Thủy Thủy kia...
Tay An Nam Tú quá nhỏ, sao có thể hoàn toàn nắm lấy tay Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ vươn hai ngón tay, liền dễ dàng gãi ngứa cô.
An Nam Tú lại không kìm được cười lên, chẳng qua phần lớn là tức giận, nổi giận đùng đùng đứng lên, ôm túi chườm nóng ngồi qua một bên, không tiếp tục nói chuyện với Lý Lộ Từ nữa, muốn tiếp tục tức giận.
Nhìn thấy cô phân nửa không có việc gì, Lý Lộ Từ cũng không quan tâm cô nữa. Lúc khóc sướt mướt, ủy khuất có thể hưởng thụ chiếu cố, hiện giờ lại không được tự nhiên, Lý Lộ Từ chỉ để ý làm chuyện của mình, không để ý tới cảm xúc của cô, cô bé giống như An Nam Tú, cái gì cũng theo cô, thì sẽ coi trời bằng vung.
Lý Lộ Từ đứng lên, nhìn cô bé ôm túi chườm, hai má phập phồng giống như bong bóng cá, còn nghiêng mặt không thèm liếc Lý Lộ Từ, hắn cười ngồi xổm xuống, vươn chân vào trong chạy nước ấm rửa chân, vừa rồi trực tiếp đổ ra từ bình nước nóng nhiệt độ rất cao, hiện giờ đã nguội, ngâm chân vừa tốt.
Dép lê của An Nam Tú sớm đá đi không còn, hai chân bó lại một chỗ, ngón chân căng ra thẳng tắp, cô chính là như vậy, tức giận, từ trên xuống dưới dường như đều tức giận.
Lý Lộ Từ kéo thân thể cô ra phía trước một chút, sau đó nắm lấy chân có đặt vào chậu nước rửa chân, tạt nước ấm lên chân cô.
- Thoải mái không?
Lý Lộ Từ hỏi cô.
An Nam Tú không để ý tới hắn, chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Lý Lộ Từ ngồi một bên xem TV, Lý Bán Trang đi ra một lần, ngáp một cái nói:
- Vừa rồi tôi cố gắng nghe, dường như bên ngoài cãi nhau, hai người đang làm gì đó.
- Phản đồ.
An Nam Tú không để ý tới Lý Bán Trang.
Lý Bán Trang đi qua, ngồi xổm xuống trước người An Nam Tú nhìn cô:
- Vừa rồi cô chắc chắn nói chuyện với anh trai, cô không phải cũng vậy sao?
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú đỏ lên, nhưng cô vẫn hơi đắc ý. Lý Bán Trang tự mình chủ động nói chuyện với Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ lại phải dụ dỗ cô, cô mới nói chuyện với Lý Lộ Từ, bản thân cô không giống như Lý Bán Trang, một chút kiêu ngạo phái nữ cũng không có.
Lý Bán Trang duỗi lưng, đi rửa mặt đánh răng, ôm lấy lưng Lý Lộ Từ, sau đó mới chuẩn bị đi ngủ.
- Không được nói chuyện tối nay với Lý Bán Trang, bằng không cô ấy nhất định sẽ chê cười tôi.
An Nam Tú lại nói chuyện với Lý Lộ Từ.
- Nó chê cười cô làm gì? Lần sau còn như vậy, tôi không ở bên cạnh, cô phải xin nó giúp đỡ.
Thật ra đối với chuyện bí mật con gái, giữa hai cô gái giúp đỡ nhau là rất nhiệt tình và tích cực. Lý Lộ Từ nghĩ, lúc hắn lên sơ trung, thường xuyên có con gái giúp đỡ xin phép hoặc che giấu chuyện giúp nhau, khi đó tỉnh tỉnh mê mê, hiện giờ đương nhiên hiểu được thái độ cảnh giác và cự tuyệt của các cô đối với nam sinh là có nguyên nhân gì.
- Vì sao anh không ở bên cạnh tôi?
An Nam Tú đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt lấy ống tay áo của Lý Lộ Từ, ánh mắt thật to giống như con nai kinh hoảng.
- Ừ... Ví dụ như tôi bị táo bón, ngồi xổm ở nhà vệ sinh.
Lý Lộ Từ nói rất ghê tởm.
- Tại sao anh lại ghê tởm như vậy?
An Nam Tú vẫn mỉm cười, sau đó hơi buồn bã, bản thân cô ngày càng ỷ lại Lý Lộ Từ.
An Nam Tú ngâm chân xong, Lý Lộ Từ lau sạch giúp cô, không kìm được nhìn qua nhiều hơn. Chân An Nam Tú thật sự xinh đẹp, quan trọng là chân nhỏ, vô cùng thanh tú và tinh xảo, da thịt trên mu bàn chân nhẵn nhụi ấm áp, mềm mại, dường như một lớp phấn ngọc lóe sáng dưới ngọn đèn.
An Nam Tú bị hắn nhìn ngượng ngùng, thu chân lên sô pha, kéo vạt áo váy ngủ, tuy rằng che khuất một chút, nhưng sao có thể che được chân.
Lý Lộ Từ cũng không nhìn, đi rửa chân:
- Không còn sớm nữa, trong khoảng thời gian này em phải nghỉ ngơi nhiều, buổi tối nhớ đắp chăn, đừng cảm lạnh.
Đầu An Nam Tú lắc trái lắc phải, dường như không nghe lời hắn nói.
Lý Lộ Từ tắt TV, rải chăn của mình ra, nhưng An Nam Tú vẫn ngồi đó bất động.
- Còn không thoải mái sao?
Lý Lộ Từ hỏi cô.
An Nam Tú nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Lộ Từ đành phải ôm cô lên, đặt cô lên giường, chuẩn bị đóng cửa ra ngoài.
- Lý Lộ Từ.
An Nam Tú nằm trong chăn, không có buộc tóc, tóc dài rối tung, chiếm non nửa chiếc giường, thân thể lại có vẻ nho nhỏ, dịu dàng yếu ớt, giọng nói cũng rất nhẹ, khiến Lý Lộ Từ lập tức dừng bước lại, bởi vì hắn nghe ra được, trong giọng nói của An Nam Tú lúc này hơi không được tự nhiên.
- Lý Lộ Từ, tôi biết... tôi biết... anh tốt với tôi lắm... Nhưng, không cho anh chọc tôi tức giận... Về sau anh ra ngoài chơi, phải dẫn tôi đi cùng.
Cái miệng nho nhỏ của An Nam Tú nhẹ giọng mà ngập ngừng, bởi vì lúc nói chuyện này, mặt cô rất đỏ.
Lý Lộ Từ ngồi bên giường:
- Cô cũng không phải đứa trẻ, còn muốn tôi đưa ra ngoài chơi à?
- Tôi đương nhiên không phải đứa trẻ.
An Nam Tú lớn giọng chứng minh, sau đó giọng nói thấp xuống:
- Nhưng nếu anh không ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn, trên thế giới này, anh là người duy nhất có thể chiếu cố tôi, tôi không muốn anh bị An Thủy Thủy cướp mất.
- Đồ ngốc, không đâu. Tôi vẫn sẽ chiếu cố cô, cho đến cô rời khỏi mới thôi.
Lý Lộ Từ cúi đầu, hôn lên trán cô:
- Ngoan, ngủ ngon.
Lý Lộ Từ đi ra ngoài, An Nam Tú sờ trán, chỗ bị hắn hôn nóng nóng, hắn sao có thể làm chuyện này với mình, chuyện này... chuyện này không phải việc khi con trai và con gái sinh con mới có thể làm sao?
Trái tim An Nam Tú đập thình thịch, không xong, tối nay sẽ không mơ giấc mơ kỳ quái chứ.