Vợ Tôi Là Công Chúa

chương 99: hoa yêu tinh\n

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vợ Tôi Là Công Chúa

Tác giả: Hạ Hoa

Chương : Hoa yêu tinh

Người dịch:Nữ hiệp

Nguồn:Mê truyện

Lý Lộ Từ và An Tri Thủy chia tay, nhận được điện thoại của Lý Bán Trang, hỏi xem Lý Lộ Từ có thời gian đi Phố Cao chơi một chuyến hay không.

Lý Bán Trang không nói thêm việc gì, nhưng nghĩ đến lễ Giáng Sinh, nghĩ đến việc mua len, Lý Lộ Từ sẽ đoán ra là chuyện gì rồi.

Vì thế hắn có chút khẩn chương, nhìn thấy xe bus vẫn chưa đến, vẫn chạy về phía trước, đợi đến khi hắn chạy đến trạm xe bus, lúc xe dừng lại mới lên xe.

- Chàng thanh niên, cậu rất là lợi hại a, ta sớm đã nhìn thấy cậu đang chạy đuổi theo, dừng dừng đi đi, không ngờ đến trạm xe bus thứ ba mới đuổi kịp cậu.

Lái xe nhìn thấy Lý Lộ Từ lên xe, cũng không lớn tiếng quát mắng, mà có chút ngạc nhiên thán phục.

Thật ra, Lý Lộ Từ có thể đuổi kịp, nhưng nếu khống chế tốc độ không được tốt, có thể dọa người.

- Vội vàng đi gặp người.

Lý Lộ Từ cười cười nói.

- Là bạn gái sao?

Ông lão bên cạnh cười cười nói:

- Mỗi lần nhìn thấy những đứa trẻ học đại học ở thành phố này ta rất hâm mộ, trẻ tuổi thật là tốt, sức khỏe xương cốt của ta không thể chạy được nữa rồi.

- Là em gái.

Lý Lộ Từ nghĩ nghĩ, nói bổ sung:

- Em ruột.

Dù sao hiện tại người có em gái cũng không nhiều, nhận em gái đa số là quan hệ mờ ám.

Lý Lộ Từ xuống xe ở Phố Cao, vẫn chưa tan học, cũng không muốn đi vào, kiên nhẫn đợi đến khi tan học mới gọi điện cho Lý Bán Trang.

Chờ một lúc thì Lý Bán Trang cũng chạy ra.

Mùa đông ở Phố Cao có váy thời trang, áo lông màu đen và vay nhìn đẹp nhất, Lý Bán Trang là mặc váy, cho dù thời tiết rất lạnh, nhưng cô vẫn mặc không nhiều, Tây phục nhỏ màu đen, váy là màu đen đỏ, bó sát lấy cặp đùi thon dài, còn có một đôi giày thể thao.

Cô chạy đến, tóc bay nhẹ nhàng uốn lượn, trong mắt của Lý Lộ Từ lộ ra nét vô cùng đáng yêu .

Làm hắn nghĩ về hồi nhỏ khi mình tan học về nhà, trên bậc thang chờ em gái, bộ dáng chạy như bay về phía mình.

- Anh.

Lý Bán Trang trong tay cầm một túi nhỏ, thuận tiện chạy ra.

Chỉ cần không rời khỏi phạm vi gần cổng trường, giống như Lý Bán Trang đáng yêu như vậy lại còn là nữ sinh thông minh, rất dễ bắt được xe.

- Mau đưa cho anh.

Lý Lộ Từ trực tiếp chìa tay ra.

- Em gỡ tóc giả xuống.

Lý Bán Trang cầm ra một cái mũ.

Lý Lộ Từ gỡ tóc giả xuống, lộ ra một tầng tóc không tính là quá ngắn, Lý Bán Trang dựa vào ngực anh trai, đầu ngón chân kiễng lên đem mũ đội lên.

Lý Lộ Từ nhẹ nhàng nắm vòng eo của cô. Lúc ngón chân cô kiễng lên, lông mi thu lại, mi mắt buông xuống, liếc mắt anh trai một cái, trong đôi mắt đọng lại nét dịu dàng ấm áp.

Lý Lộ Từ sờ sờ lên đầu, không còn tóc giả cảm thấy hơi hơi lạnh, nhưng không tiếp xúc đến không khí lạnh. Một lát trôi qua cảm thấy sẽ rất ấm áp.

-Còn có găng tay.

Lý Bán Trang cầm lấy tay của anh trai, giúp anh đeo lên hai bàn tay.

Găng tay ôm trọn bàn tay, đầu ngón tay có thể lộ ra, đồng thời có một cái chụp ngón tay, cảm thấy lạnh thì có thể chụp lên.

- Còn có khăn quàng cổ.

Lý Bán Trang lôi ra một cái khăn quàng cổ dài đưa cho Lý Lộ TừTừ xem, khăn dài chừng hai mét.

- Xem, chữ gì?

Lý Lộ Từ nhìn chữ đan:

- Anh, Lý tửyêu anh.!

Lý Lộ Từ có chút nóng mặt, cười ha hả:

- Chiếc khăn quàng này quàng lên, người khác có cảm thấy quá khêu gợi hay không?

- Hai người cùng thích lẫn nhau, đều là đem kích dục ra làm cảm hứng à?

Lý Bán Trang nháy nháy mắt, sau đó đưa cho anh chiếc khăn có thêu tên Lý Bán Trang ở phía dưới.

Dùng sợi len màu đỏ, có cảm giác là bút pháp của cô bé nữ sinh.

Lý Bán Trang xoay vòng quanh Lý Lộ Từ, đôi chân nhỏ chạy chạy đem chiếc khăn quàng lên cổ Lý Lộ Từ mấy vòng.

-Đây là sự ấm áp của mùa xuân, haylà mùa hạ đến rồi!

Lý Lộ Từ cười ha ha hưởng thụ sự ấm áp này, thoáng cái hình như mùa xuân đã qua rồi.

- Thích không?

-

Lý Bán Trang đứng trước mặt Lý Lộ Từ, nhẹ nhàng dắt quần áo bên hông cho hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lý Lộ Từ gật gật đầu, ôm lấy Lý Bán Trang, nhẹ nhàng nói bên tai cô:

- Cảm ơn.

Lý Bán Trang “dạ” một tiếng. Thật ra đây cũng không phải một việc vất vả gì, chỉ là phải cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh. Hy sinh thời gian rảnh rỗi, để tránh khỏi sự truy đuổi của thầy giaó sẽ khá là khó khăn. Thầy giáo quyết không cho phép học sinh vì chuyện đan lát gì đó mà phân tâm, đa số là dấu hiệu của việc yêu đương… Thầy giáo của Phố Cao đều cho rằng như vậy, giới hạn của xã hội giảm xuống một bước. Đối với thiếu nam thiếu nữ nói về tình hình của chuyện yêu đương càng ngày càng dễ dàng tiếp nhận. Nhưng các thầy giáo không thể cho giới hạn thấp hơn nữa, nếu không thật sự sẽ làm cho người ta than thở buồn thương.

Lý Bán Trang xê dịch thân thể, nhìn thần sắc vui vẻ phấn khởi của anh trai, trong lòng cũng ngọt ngào giống như đang ăn mật đường vậy. Nghĩ anh trai cả ngày sẽ đội mũ, lúc tiến vào nhà bếp, mới biết quý trọng cởi bỏ gang tay xuống. Sẽ trân trọng cẩn thận, còn chiếc khăn dài sẽ khiến anh nhìn lên sẽ cảm thấy được vài phần dịu dàng. Lý Bán Trang giống như một cô vợ nhỏ thích lo nghĩ về việc làm đẹp của chồng mình vậy. Đây là điều mà cô có thể làm khiến cô cảm thấy rất tự hào.

Mặc kệ là tình thân hay là tình yêu, chung quy vẫn là yêu nồng đậm. Chỉ cần bản thân coi trọng người đó cảm giác được sự ấm áp thì tốt rồi.

Cô ôm cổ Lý Lộ Từ, giẫm lên chân của Lý Lộ Từ, thân mình nhẹ nhàng lắc lư:

- Cần phải biểu dương.

Lý Lộ Từ cúi đầu, hôn lên cái trán của cô.

Nước da của thiếu nữ lộ ra một mùi hương hoa nhẹ. Đó là cái mùi bất cứ kẻ nào công tác về học phẩm hóa học và tinh luyện chế tác không thể phục chế được, là ký hiệu độc đáo của cô.

- Lý tử, anh cảm thấy hương vị trên người em có chút không giống. Anhnhắm mắt lại, chắc chắn cho rằng đó là hương thơm của đóa hoa.

Lý Lộ Từ buông cô ra, ở cửa bảo vệ đã nhìn xung quanh, đôi anh em này có chút kì lạ, có phần thân thiết quá mức.

Lý Bán Trang lẩm bẩm hai tiếng, nhắm mắt của mình lại, hôn trán thì cũng thôi đi, sao không hôn cả hai má nữa, hay là khóe môi…

- Anh như vậy xem như là ca ngợi em sao?

-

Hai tay của Lý Bán Trang đang vuốt cằm cuả mình, nghiêng đầu, mắt nháy mắt rất nhanh :

- Nhìn kìa, hoa thật đẹp.

Lý Lộ Từ mỉm cười , đẩy đẩy bả vai của cô.

- Mau vào đi, phải lên lớp rồi.

- Được rồi, anh.

Phải xa nhau rồi, Lý Bán Trang muốn nghĩ đến tâm sự của mình, có chút ưu sầu.

- Em thật sự phải biến thành hoa thì làm sao bây giờ? Anh nói trên thế giới có loại hoa yêu tinh này hay không đây?

- Trong não của em chứa toàn cái gì vậy?

Lý Lộ Từ cảm thấy vô cùng đau đầu, An Nam Tú, An Tri Thủy, Lý Bán Trang đều rất không bình thường.

Lý Bán Trang thẹn thùng một hồi:

- Giúp em mua một lọ mật ong về nhà nhé.

- Ăn, hay là làm đẹp?

Lý Lộ Từ thật ra cũng biết mật ong có rất nhiều công dụng.

- Tùy đi.

Lý Bán Trang nói xong, đỏ mặt chạy mất.

Lý lộ Từ nhìn bóng dáng biến mất của cô, cười lắc lắc đầu. Cầm lấy gói giấy to vứt đi, ngồi xe về nhà.

Ở siêu thị gần tiểu khu mua mật ong. Lý Lộ Từ về đến nhà nhìn thấy An Nam Tú trên đầu đội một cái mũ ông già noel.

Một đồng một cái này, hoặc là tặng phẩm của siêu thị, đỏ rực, trên đỉnh mũ có một quả cầu trắng, phía dưới là đường viền tròn màu trắng.

Cô ngồi ở chỗ đó nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bộ dạng thật sự rất nghiêm túc. Lý Lộ Từ tiến đến, cái đầu của cô cũng không ngẩng lên một chút.

Lý Lộ Từ đi qua, phát hiện cô đang xem tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn “bán gậy”, là tác phẩm hay nhất của loại tiểu phẩm tấu nói vào đêm xuân của rất nhiều năm về trước.

Cô cười khúc khích một tiếng, sau đó tắt video, quay đầu lại nhìn Lý Lộ Từ.

Lúc Lý Lộ Từ ra ngoài không phải như vậy, An Nam Tú rất nhanh liền nhìn thấy ba chữ trên khăn quàng của Lý Bán Trang, vừa mới muốn hỏi, nhưng lại không hỏi nữa.

- Lại có cao kiến gì sao?

Lý Lộ Từ ngồi trên sô pha, tự mình cầm lấy máy tính, thuận tiện vào hai trang web.

- Cũng không biết bọn họ đang làm cái gì? Dưới khán đài là một đám người đang ngây ngô cười, hình như bọn họ biết đang làm gì, hơn nữa bộ dáng tỏ ra rất thú vị.

Biểu hiện vừa nãy của An Nam Tú đối với tiểu phẩm là coi thường không thèm để ý.

- Cô xem không hiểu không có nghĩa là người khác xem không hiểu.

Lý Lộ Từ đã quen cái tính tự cao tự đại của cô rồi, nhưng vẫn là phải nói rõ một chút, bởi vì lúc tự mình xem cái tiểu phẩm này cũng cười, lúc đó cũng không biết gì mà cười ngây ngô?

- Tôi xem không hiểu, bọn họ có thể xem hiểu? Quan trọng nhất là, trên thế giới này có thứ tôi không hiểu sao? Nếu như tôi không hiểu, vậy nhất định là vấn đề biểu diễn của bọn họ .

An Nam Tú đã đem cái video này xem đến hơn lần rồi, vẫn là cảm thấy không hiểu gì cả.

Lý Lộ Từ thực đồng tình với cô. Thiên tài như công chúa điện hạ An Nam Tú, không ngờ ngay cả cái tiểu phẩm cũng xem không hiểu.

- Hôm nay là đêm giáng sinh…. Cốc hoan nhạc có hoạt động rất đặc biệt, bên kia Viên Hổ Sơn có cảnh đẹp tiệc đêm. Chúng ta đi đâu chơi?

Lý Lộ Từ vốn muốn chơi trò chơi, nhưng nhìn vừa rồi An Nam Tú lại có thể nghiên cứu tiểu phẩm. Quả thật cảm thấy cô nhàm chán có chút đáng thương, giống như sủng vật cả ngày bị nhốt trong nhà vậy. Dứt khoát đưa cô ra ngoài chơi là đúng rồi.

- Tôi lại không có nói muốn ra ngoài.

An Nam Tú lập tức ngồi thẳng dậy, mắt đảo đảo, cho dù rất muốn đi, nhưng là rất ghét Lý Lộ Từ tự đưa ra ý kiến, không hỏi ý cô trước, chính cái bộ dáng hình như cô nhất định sẽ cùng hắn đi ra ngoài chơi.

Mặc dù có nói qua với hắn, ra ngoài chơi nhất định phải mang theo cô nhưng là bất luận cái gì đều là có lúc giữ lời, có lúc không giữ lời, có lúc nhớ, có lúc không nhớ.

- Cảnh vật dạ hội liên hoan rất đẹp, chính là pháo bông lấp lánh rực rỡ bao phủ khắp bầu trời. Xinh đẹp đồ sộ giống hiệu quả thần thuật của thần thuật sư.

An Nam Tú nghĩ một chút, quay quay đầu:

- Tôi thi thố thần thuật hiệu quả tốt nhất có thể bao phủ toàn bộ không trung Trung Hải, có thể có quy mô như vậy không?

- Đó là đạn hạt nhân bùng nổ.

Lý Lộ Từ lắc đầu:

- Âm nhạc cũng rất tuyệt, là cái gì đó rất cao nhã, có nhạc gia diễn xuất nổi danh trên thế giới, nghe nói là xếp hạng trước mười giọng hát nam cao trên thế giới.

An Nam Tú đã biết thế giới âm nhạc này là có chuyện gì rồi, không cần thần thuật sư bàn về âm nhạc.

- Cốc hoan lạc, có thiên địa song hung, tuyệt đỉnh hùng phong, cốc mộc du long, khu mỏ nguy hiểm, Lam Nguyệt tốc độ cực nhanh, con lắc lớn.

Lý Lộ Từ cũng không giải thích đây là cái gì.

An Nam Tú có chút do dự:

- Làm sao để chơi đây?

- Có thể rất vui, lúc tôi học trung học trường học có tổ chức đi một lần rồi, vé vào cổng rất đắt. Cô nếu không đi…

Lý Lộ Từ đứng dậy:

- Tôi đúng lúc có ít tiền.

- Tôi muốn đi.

An Nam Tú lập tức nói:

- Mặc dù rõ ràng biết không có gì vui, nhưng vẫn đi xem sao.

Lý Lộ Từ nhịn cười, vươn tay ra.

An Nam Tú từ trên sô pha nhảy xuống, nắm tay Lý Lộ Từ, xuất phát nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio