" Cô là ai?"
Nghe được câu hỏi của Hạ Tiểu Hi khiến Thẩm Gia Hân vô cùng bất ngờ, ả trừng mắt lên nhìn Hạ Tiểu Hi, lớn tiếng chất vấn.
" Cô là ai? Nè mày bị điên à, tao hỏi mày là ai mà dám hỏi tao câu đó thì đúng hơn, nói đi, mày không phải người làm trong nhà sao?
Lúc này quản gia Trương cũng lật đật chạy vào tới, nhìn sắc mặt hầm hầm khói lửa của hai người phụ nữ đang đấu mắt với nhau thì ông biết ngay là mình đoán không hề sai mà, tình địch gặp nhau không cào cáu bấu xé đối phương đã là may lắm rồi.
" Hai vị tiểu thư xin mỗi người nhường một câu, có chuyện gì chờ thiếu gia về rồi ba người cùng bàn bạc được không?"
" Cùng bàn bạc? Cô ta là ai mà lại có thể ngồi ngang hàng với bổn tiểu thư đây.
Nếu không phải là người giúp việc thì mau chóng đuổi ra ngoài đi."
Thẩm Gia Hân trừng mắt với quản gia Trương rồi liếc nhìn Hạ Tiểu Hi bằng nửa con mắt, sau đó lại ung dung ngồi xuống sô pha tiếp tục xem ti vi.
Thái độ lẫn hành động đều ung dung tự tiện như ta đây chính là nữ chủ nhân của ngôi nhà này vậy, nhưng lát nữa người bị tống cổ ra ngoài là ai thì còn chưa biết được.
Hạ Tiểu Hi tức đến nghẹn họng, cô quay sang nhìn quản gia Trương, hỏi vỏn vẹn một câu ngắn gọn đủ có thể giải đáp mọi vướng mắc trong lòng mình.
" Bác Trương, cháu hỏi bác, bác chỉ cần trả lời phải hay không phải là được."
" Ừ, cháu hỏi đi."
Hạ Tiểu Hi liếc qua nhìn Thẩm Gia Hân đang ngồi chễm chệ xem ti vi một cái rồi mới bắt đầu câu hỏi.
" Cô ta là người thân của Mạnh Quân?"
" Không phải."
" Vậy là bạn gái?"
" Chuyện này tôi không chắc, nhưng có thể là không phải."
" Đúng rồi.
Tôi không phải bạn gái mà là, vợ, sắp, cưới của Thừa Mạnh Quân."
Thẩm Gia Hân lập tức chen ngang cuộc đối thoại đang diễn ra sau đó tiến về phía Hạ Tiểu Hi đưa tay bóp chặt chiếc cằm nhỏ gọn, đôi mắt to trừng lên như muốn nuốt chửng Hạ Tiểu Hi vào trong người.
" Xem ra cô là "trà xanh" đang ve vãn anh ấy thì phải?"
Hạ Tiểu Hi cũng đâu phải loại người dễ bắt nạt, đôi mắt to tròn lúc này cũng trừng lên, sắc lạnh nhìn Thẩm Gia Hân rồi hất mạnh tay ả ta ra.
" Ai là trà xanh, ai ve vãn ai cứ chờ Mạnh Quân về rồi biết, đừng có chạm bàn tay bẩn thỉu của cô vào người tôi, đồ đàn bà mặt dày."
" A, con này láo, mày nói ai mặt dày hả?"
Chát
Hạ Tiểu Hi ăn trọn một cái tát từ Thẩm Gia Hân, cô còn chưa kịp phản kháng lại thì đã bị Thẩm Gia Hân lao tới túm tóc.
" Buông ra..."
" Để hôm nay bà dạy cho mày một bài học để sau này còn biết cách mà nói chuyện với những người đứng trên mình một cấp bậc."
" Tiểu thư, hai người đừng đánh nhau nữa, mau buông ra đi Thẩm tiểu thư..."
Hai người phụ nữ giằng co qua lại, người làm trong nhà lao vào ngăn cản nhưng cũng không tài nào cản nổi, ai nấy đều đang cầu khẩn rằng Thừa Mạnh Quân nhanh chóng về tới, nếu không họ sợ lát nữa sẽ xảy ra án mạng mất.
" Dừng tay."
Cầu tài không có, cầu người có người ngay.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm khi thấy Thừa Mạnh Quân kịp thời xuất hiện, giọng nói của anh cũng làm hai "con thú dữ" kia dừng lại, Thẩm Gia Hân đẩy mạnh Hạ Tiểu Hi ra khiến cô ngã xuống sàn nhà.
" Tiểu Hi, em không sao chứ?"
Hạ Tiểu Hi giương đôi mắt đỏ hoe nhìn Thừa Mạnh Quân rồi đứng dậy, cô chỉ thẳng vào mặt Thẩm Gia Hân, cất tiếng nói nghẹn ngào, uất ức.
" Cô ta có phải là vợ sắp cưới của anh không?"
" Đương nhiên là không phải rồi, em đừng nghe cô ta ăn nói điên rồ."
" Không phải? Anh mới là kẻ đang nói điên khùng đó Thừa Mạnh Quân à, hôn ước còn giấy tờ hẳn hoi, anh là đang muốn lật lọng?"
Hạ Tiểu Hi giờ đây đã hiểu tất cả, hóa ra cô mới thật sự là người đến sau chen ngang hôn sự của người khác, vậy mà vừa rồi còn mạnh miệng nói chờ Thừa Mạnh Quân trở về thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Giờ thì tất cả đã tỏ tường, có lẽ từ giờ cô không nên xuất hiện trước mặt anh thêm một lần nào nữa.
Cô lạnh nhạt gỡ tay Thừa Mạnh Quân ra khỏi tay mình, gạt đi giọt nước mắt đang vương trên mi rồi đi đến đứng đối diện với Thẩm Gia Hân khẽ cúi đầu tạ lỗi.
" Xin lỗi Thẩm tiểu thư, vừa rồi là tôi nhất thời ngông cuồng ăn nói không ra gì đã làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
Thật sự xin lỗi cô."
Nghẹn ngào nói xong Hạ Tiểu Hi liền xoay lưng chạy ra ngoài.
" Tiểu Hi, Tiểu Hi, em nghe anh giải thích đã."
" Anh đứng lại."
Thừa Mạnh Quân vốn định chạy theo Hạ Tiểu Hi nhưng đã bị Thẩm Gia Hân giữ lại, ả nhanh miệng tiếp lời.
"Tôi đứng đây mà anh dám ngang nhiên chạy theo người phụ nữa khác sao? Anh nên nhớ, Thẩm gia có ơn với Thừa gia nhà anh, nên mới tạo ra hôn ước cho chúng ta, lúc trước tôi trẻ người non dạ, suy nghĩ không thấu đáo nên mới từ chối hôn ước với anh, nay Thẩm gia gặp chút biến cố, ơn nghĩa này anh không muốn trả thay ba mẹ mình hay sao?"
Thừa Mạnh Quân hất mạnh bàn tay của Thẩm Gia Hân ra khỏi cánh tay mình, anh quay lại bóp chặt chiếc cằm của ả, đôi mắt đỏ ngầu như quỷ dữ trừng trừng lên nhìn thẳng vào khuôn mặt lẳng lơ, vô sỉ mà đanh giọng cảnh cáo.
" Ơn, tôi nhất định sẽ trả, nhưng không phải trả bằng cách cưới loại gái trơ trẻn như cô về nhà.
Tôi nhắc nhở lần đầu cũng như lần cuối, cô mà còn dám động tới một sợi tóc của cô ấy thêm một lần nào nữa thì đừng có trách tôi tàn nhẫn.
BIẾN."
Thẩm Gia Hân lại bị Thừa Mạnh Quân đẩy ngã xuống sàn nhà giống như cái cách cô vừa đẩy Hạ Tiểu Hi xong, đây gọi là ăn miếng trả miếng, nhưng Thẩm Gia Hân cũng đâu phải là người có thể chịu đựng ủy khuất.
Ả hậm hực đứng dậy, lấy túi xách rồi hiên ngang đứng đối mặt với Thừa Mạnh Quân vênh váo khẳng định.
" Thứ mà Thẩm Gia Hân này muốn nhất định phải có, tôi không có thì đừng hòng ai có được.
Anh cứ chờ đó."
................!
Đường phố hôm nay rất ít người qua lại, cũng chẳng nhộn nhịp như mọi ngày, có lẽ là vì trời lại sắp đổ mưa, những cơn mưa mùa hè thật lạnh lẽo và cô đơn.
Bầu trời tối đen, không trăng cũng chẳng có sao vì mây đen đã giăng kín tất cả, cũng giống như cõi lòng của Hạ Tiểu Hi lúc này, cô đơn và tuyệt vọng.
Cô lang thang trên vỉa hè, không biết hướng mình đang đi là về đâu, nhưng chân vẫn cứ bước, nước mắt vẫn cứ rơi.
Tim cô đang đau nhói như ai đó đang bóp chặt đến mức khó thở.
Ông trời đúng là trêu ngươi, mang cho cô tình yêu nhưng đến khi cô nhận ra bản thân mình từ lâu đã không thể sống thiếu người ấy thì lại mang đến cho cô thêm một bất ngờ thật sự quá đáng sợ, bất ngờ đến mức khiến trái tim cô tan nát.
Người cô yêu, từ lâu đã có mối hôn ước với một người khác...!Phải chăng là quá nực cười, nực cười cho số phận lắm đau thương, khi yêu ai cũng chỉ toàn nhận về đau khổ.
" Mưa rồi sao?"
Cô đưa tay giữa không trung, hứng lấy những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, lệ sầu nhanh chóng hòa lẫn với lệ trời, từng giọt mưa nặng trĩu cứ thế trút xuống thân thể ngọc ngà, tạt thẳng vào khuôn mặt non nớt đến mức đau rát.
Hạ Tiểu Hi vẫn lững thững bước đi trên làn đường quạnh vắng, những tiếng nấc vang lên thê lương đến xé lòng, không biết nước mưa làm nhòe đi ánh sáng mờ ảo trên đường hay là cô đang muốn ngủ mà mi mắt cứ muốn cụp xuống, bóng tối đã bao trùm tất cả, trong vô thức cô đã ngất lịm dưới trời mưa lạnh giá..