giờ khuya, bầu trời hiu hắt từng cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi lướt qua, một màn sương mờ đục bao phủ khắp nơi trên đường phố vắng tênh.
Đêm nay vũ trụ cao xa chỉ là một mảng đen kịt, chẳng có một vì sao sáng, ánh trăng lưỡi liềm cũng mất dạng sau những áng mây xám xịt.
Cảnh vật đêm nay sao quá thê lương, cứ như gieo vào lòng người một nỗi buồn man mác, cũng giống như tâm trạng của Trình Hạo Phong lúc này, sâu trong đáy lòng mạnh mẽ giờ đây như đang gánh chịu một tảng đá trọng lượng nghìn tấn.
Anh đã ngồi bên cạnh giường bệnh hơn một giờ đồng hồ, mắt phượng ngập tràn xót xa nhìn cô gái mình yêu thương nhất nằm đó chịu đựng đau đớn mà anh chỉ có thể ngồi nhìn trong muôn vàn bất lực.
Bàn tay mềm mại đã lạnh buốt vì mất nhiều máu, vì thời tiết lạnh giá vẫn luôn được nằm trọn trong đôi tay ấm áp của anh, cứ lâu lâu anh lại áp bàn tay nhỏ nhắn ấy lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ngọt ngào trên mu bàn tay trắng mịn.
Những ngón tay thon dài âu yếm chạm vào khuôn mặt tái nhợt mà ngực trái lại quặn thắt từng cơn.
Anh đã từng nói sẽ bảo vệ người con gái này thật tốt, chở che cho cô suốt đời nhưng anh chưa lần nào thực hiện một cách trọn vẹn lời hứa của mình.
Lần trước cũng vì sơ xuất mà để cô rơi vào tay một tên cầm thú, lần này lại vì bảo vệ cho anh mà khiến bản thân suýt nữa mất mạng.
" Nha đầu nghịch ngợm, sao em ngốc vậy chứ! Biết nguy hiểm mà vẫn lao tới.
Có phải làm anh lo lắng là niềm vui của em?"
Những thanh âm ngậm ngùi nơi thanh quản nghẹn cứng vì xót xa khẽ khàng thều thào bên cạnh người thiếu nữ, nhưng cô vẫn chẳng có lấy một phản ứng nào, nếu là lúc bình thường thì hiện giờ môi nhỏ đã chúm chím luyên thuyên giải thích không ngớt lời.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại, một người nói, một người cứ lặng lẽ nằm im, đến một động thái nhỏ nhặt cũng không có, nỗi đau này mấy ai thấu hiểu.
Lúc này cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng mở ra, Hạ Tiểu Hi vừa vào đã vội chạy đến giường bệnh, mày liễu cau chặt, đôi mắt long lanh bất giác đỏ hoe.
" Tiểu Kỳ cậu ấy thế nào rồi? Vẫn ổn đúng không?"
Trình Hạo Phong lau đi giọt lệ còn đọng lại nơi khóe mi rồi đặt tay An Kỳ vào trong chăn, anh rời khỏi giường bệnh sau đó mới trầm giọng trả lời.
" Vết đâm khá sâu nhưng may mắn chỉ tổn thương phần mềm, nhưng vì mất quá nhiều máu làm sức khỏe suy yếu nên tạm thời chưa thể tỉnh lại."
" Vậy bác sĩ có nói là khi nào sẽ tỉnh lại không?"
" Nếu ổn thì sáng mai."
Nhận được tin tốt, Hạ Tiểu Hi lúc này mới có thể nhẹ nhỏm phần nào, thông qua nét mặt thống khổ của Trình Hạo Phong cô cũng ngầm hiểu được anh đang lo lắng và xót xa cho An Kỳ nhiều thế nào.
Trên đường tới bệnh viện, Hạ Tiểu Hi cũng đã nghe Thừa Mạnh Quân kể lại mọi chuyện.
Cô không ngờ rằng An Kỳ lại gan dạ đến vậy, nếu ngược lại là cô thì không biết cô có đủ bản lĩnh để đỡ thay người mình yêu một nhát dao nguy hiểm thế không.
Trải qua càng nhiều chuyện Hạ Tiểu Hi càng hiểu nhiều hơn về tình yêu, yêu là khi chỉ cần nhìn thấy người trong lòng mình được yên vui, khỏe mạnh là đã hạnh phúc.
Có lẽ An Kỳ từ lâu đã hiểu rõ, đã xem Trình Hạo Phong như một nửa không thể thiếu mới bất chấp tất cả mà lao vào che chở cho anh trước nguy hiểm như thế.
" Chuyện anh kêu em điều tra có tiến triển gì không?"
" Em đã quay lại quảng trường nhưng không tìm được gì hết, những camera giám sát gần đó cũng không quay được là kẻ nào ra tay, lúc đó lại quá đông người căn bản là rất khó xác định."
Thừa Mạnh Quân đi qua sô pha ngồi đối diện với Trình Hạo Phong, cả hai đều trầm mặc suy tư một lúc sau Thừa Mạnh Quân mới tiếp tục lên tiếng.
" Anh nghĩ kẻ đứng sau vụ này là ai? Theo em thì những kẻ trên thương trường không ai có lá gan dám động tới anh, mà nếu có cũng không đơn giản chỉ thuê một người như vậy, đây rõ ràng là muốn trả thù anh nhưng lại không có đủ khả năng nên mới làm liều, được thì ăn cả ngã về không."
" Có khi nào là Trình Thế Vỹ không? Lần trước anh Phong phế một tay của hắn, còn tống gã vào tù nên mới sinh lòng thù hận."
" Trình Thế Vỹ vẫn chưa mãn hạn tù nên kẻ đứng sau chắc chắn không phải là hắn."
Thừa Mạnh Quân ôn hòa trả lời Hạ Tiểu Hi rồi quay lại nhìn Trình Hạo Phong, sắc mặt của anh vẫn như một tảng băng lạnh, ánh mắt tàn khốc hướng thẳng về phía màn đêm tĩnh mịch bên ngoài cửa sổ mà suy tư.
" Chỉ có thể là bà ta."
" Ý anh là Thục Huệ?"
Thừa Mạnh Quân cau mày, nếu không nhắc đến Trình Thế Vỹ thì anh cũng quên mất vẫn còn một người có thâm thù đại hận với Trình Hạo Phong.
Trong phút chốc, Thục Huệ đã đánh mất tất cả trong tay Trình Hạo Phong, từ con trai, cho đến sự tinh tưởng, tình yêu thương của Trình Hạo Bân và còn tiền tài, danh lợi, địa vị, quyền thế, chỉ trong một buổi sáng bà đã trở thành một kẻ trắng tay thì sao có thể không căm thù Trình Hạo Phong.
" Em sẽ cho người tìm tung tích của bà ta ngay."
" Cá đã nằm sẵn trong lưới, cần gì vội vàng."
Khóe môi mỏng chợt hiện lên nụ cười thâm sâu, ẩn chứa nhiều điều khó đoán khiến Thừa Mạnh Quân lại phải cất công suy nghĩ.
Anh nhét điện thoại trở lại túi quần rồi tiếp tục ngồi chờ đợi những động thái tiếp theo của Trình Hạo Phong.
Khuôn mặt tuấn dật của người thanh niên ấy thoáng chốc trở nên điềm tĩnh hơn rất nhiều, cứ như đã nắm gọn mọi chuyện trong lòng bàn tay, xem đối thủ là một con kiến nhỏ bé, muốn bóp chết lúc nào cũng được.
Mắt phượng tàn khốc cũng chuyển về nét ôn nhu, sâu trong ánh mắt ấy là những tia cảm xúc dạt dào yêu thương dành trọn cho người con gái nằm trên giường bệnh, thanh giọng trầm ổn điềm đạm cất lời.
" Anh có chuyện muốn giao cho hai người.".