Ôm cô gái bé nhỏ trong vòng tay, mùi rượu nhẹ nhàng phảng phất vào cánh mũi khiến Trình Hạo Phong khẽ nhíu mày.
Anh nhận ra đây là cô gái va phải mình trong nhà hàng, hôm nay lại vô tình cứu cô một mạng, chỉ là trùng hợp hay là có duyên thật đây?
Dường như hơi men trong người khiến An Kỳ mất đi bản năng phòng vệ, hay là vì ở bên cạnh Trình Hạo Phong cô không cảm thấy có gì đáng nguy hiểm nên tên tâm mà yên ổn ngủ say trong lòng anh cho đến khi anh đặt cô lên giường vẫn không hề hay biết.
Dưới chút ánh sáng mờ nhạt từ ánh trăng chiếu xuống xuyên qua cửa sổ khẽ rọi vào khuôn mặt điển trai, lạnh lùng của Trình Hạo Phong.
Anh đứng ngay bên cạnh giường ngủ, đút một tay vào túi quần ngắm nhìn cô gái đang say giấc trên giường, hai má ửng hồng vì có chút hơi men trong người, đôi lông mày lá liễu sắc sảo, thanh mảnh tôn lên nét dịu dàng nữ tính, hai cánh môi mềm mại như hoa anh đào càng trở nên nổi bật bên làn da trắng nõn nà không chút tì vết.
Sóng mũi cao, thẳng tấp thật hài hòa với khuôn mặt v-line thon gọn.
Điểm nhấn đặc biệt nhất trên tổng thể cả gương mặt xinh xắn này lại chính là đôi mắt sở hữu được hai cặp mi dày, dài.
Hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt ỷ lại, chịu nhiều ủy khuất mà cô đã nhìn mình khiến đâu đó trong trái tim anh có chút giao động.
Giữa anh và cô gái này rõ ràng chỉ mới gặp nhau đúng hai lần nhưng cái cảm giác quen thuộc, muốn chở che lại xuất hiện mà chính anh cũng không thể hiểu được tại sao lại như thế.
Ánh mắt Trình Hạo Phong dừng lại nơi chiếc nhẫn trong sợi dây chuyền trước ngực An Kỳ.
Sau một lúc chần chừ anh mới quyết định đi đến nhẹ nhàng cầm lên xem.
Lật qua lật lại xem xét kĩ càng từng chi tiết anh mới xác định đây chính xác là chiếc nhẫn năm xưa anh để lại tại quán ăn đêm đó.
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt của cô gái đang mang nó trên người thì lại khiến anh phải trầm tư suy nghĩ.
Anh nhớ cô gái năm xưa, một cô bé có gương mặt bầu bĩnh, hai má tròn tròn, đôi mắt to long lanh trông vô cùng đáng yêu.
Chính anh cũng không thể ngờ tới mình lại đem lòng yêu thương cô gái ấy.
Cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn chờ đợi người ấy xuất hiện trong chính giấc mơ mà bản thân vẫn luôn khao khát thực hiện được.
Còn cô gái này..
cũng mang đến cho anh những cảm giác khó tả, nhưng lại không thể xác định được đây có phải là người anh đang chờ hay không.
Anh chỉ biết tên cô gái năm đó là Lý An Kỳ, một cô bé mủm mỉm, lạc quan yêu đời có khát vọng cực kì to lớn.
Nhưng hiện tại, nếu cô ấy một lần nữa xuất hiện ngay trước mắt anh với một thân hình khác, gương mặt không giống năm xưa thì anh có còn nhận ra hay không? Điều mà trước nay anh chưa từng nghĩ đến.
Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bàn tay vẫn còn đang cầm chiếc nhẫn bất ngờ bị một bàn tay khác tóm lấy kéo anh về phía trước.
Vì lực tác động bất ngờ nên Trình Hạo Phong không kịp phản ứng mà ngã xuống người An Kỳ.
Phần thân trên của anh giờ đây đã yên ắng trên người An Kỳ, hai vòm ngực ma sát vào nhau khiến thân thể anh nhanh chóng nóng rực.
Vừa định rời khỏi thì đôi tay thon dài của cô lại vươn tới vòng qua cổ anh ôm thật chặt.
Trình Hạo Phong không tránh khỏi khó chịu khi cứ bị dồn ở tư thế này, dù gì cũng là đàn ông, gần gũi phụ nữ làm sao có thể thoát được cái cảnh cậu bé phía dưới dựng cờ đòi khởi nghĩa chứ.
"Cô tưởng tôi là gối ôm sao?"
Thầm mắng trong lòng một câu rồi nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi cổ mình, vì sợ đánh thức An Kỳ nên mọi hành động của anh đều vô cùng ân cần, nhẹ nhàng nhất có thể.
Sau khi đã thoát khỏi được vòng tay nghịch ngợm kia anh liền đứng dậy bỏ ra ngoài.
Trở về thư phòng ngồi vào bàn làm việc mở laptop lên, mắt nhìn nhưng tâm trí lại không thể tập trung được.
Nghĩ lại những hành động vừa rồi trong phòng An Kỳ anh lại cảm thấy bản thân mình thật ngớ ngẩn.
Những điều trước nay anh chưa từng thể hiện ra vậy mà lại dành hết cho cô gái đó, còn sợ đánh thức người ta..
Nghĩ đến đây chính anh còn tưởng bản thân vừa bị trúng tà.
Trầm tư một lúc anh mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thừa Mạnh Quân.
" Em điều tra giúp anh xem hoạt động gần đây của Trình thị có cô gái nào tên Lý An Kỳ tham gia không."
Gửi xong tin nhắn, anh xoay ghế rời khỏi bàn làm việc, ra ban công đứng, ánh mắt hướng về nơi xa xăm không rõ mục tiêu, cũng giống như tâm trạng của anh lúc này, mông lung, mờ mờ ảo ảo chẳng thể xác định rõ ràng được bất cứ chuyện gì.
- ------------
Ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm cửa màu trắng chiếu sáng cả căn phòng khiến An Kỳ chau mày thức giấc.
Cô đã trải qua một giấc ngủ rất ngon mặc dù tối qua vừa gặp phải chuyện chẳng tốt đẹp gì.
Có lẽ là vì những lon bia kia, khiến đầu óc cô trở nên mụ mị.
Mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, An Kỳ đưa tay lên day nhẹ trán rồi mới nhìn xung quanh căn phòng.
Cô giật mình khi nhận ra đây không phải phòng của mình, cố gắng lục lại mớ ký ức lộn xộn trong đầu cho đến khi mơ hồ nhớ lại hình ảnh lúc người thanh niên choàng áo khoác cho mình, rồi bắt gặp gương mặt quen thuộc cô mới vui mừng hét lên
"Trình Hạo Phong..
là anh ấy..
anh ấy đã cứu mình.
Gương mặt ấy..
Ánh mắt ấy chắc chắn mình không nhìn lầm..
Nhưng người đi đâu rồi nhỉ?"
[ Reng Reng Reng]
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ bên trong túi xách, cắt ngang dòng suy nghĩ thắc mắc, cô xuống giường đi qua sô pha lấy điện thoại ra.
"A lô..
Tôi là An Kỳ, cho hỏi ai vậy?"
An Kỳ nhẹ giọng nói chuyện với người đối diện vì số gọi đến là một dãy số lạ.
[.........]
"Thật sao? Có nhầm lẫn gì không chị?"
[.....]
"Dạ dạ..
bây giờ em sẽ tới ngay, cảm ơn chị."
Nét mặt An Kỳ lộ rõ vui mừng sau cuộc điện thoại vừa nhận được, cô nhanh chóng cầm theo túi xách rồi mở cửa đi ra ngoài.
Men theo đường cầu thang cuối cùng cũng xuống được tới đại sảnh.
"Tiểu thư xin dừng bước."
Cô chạy ra tới cổng chính thì bị gọi lại.
Ngay lập tức quay lại nhìn người đàn ông vừa lên tiếng ngăn cản mình, cười cười rồi nói
"Có chuyện gì vậy bác? Tôi không thể rời khỏi đây sao?"
"Dạ không phải.
Là thiếu gia chúng tôi có dặn khi nào tiểu thư rời đi thì xin để lại họ tên rồi mới được rời khỏi đây."
Quản gia Lâm nét mặt ôn nhu, nhẹ nhàng giải thích cho An Kỳ biết phận sự mình phải làm chứ không hề muốn ngăn cản.
"Họ tên? Anh ấy không nhận ra tôi sao?"
"Chuyện này tôi không biết.
Nếu tiểu thư thắc mắc thì có thể chờ đến tối thiếu gia trở về, hỏi ngài ấy rồi sẽ rõ."
An Kỳ chần chừ suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời quản gia Lâm
"Bây giờ tôi có việc gấp phải đi ngay rồi không thể chờ anh ấy quay về được phiền bác nói lại với anh ấy tôi tên Lý An Kỳ."
Nói xong cô vội vã chạy ra khỏi biệt thự Wind.
Bắt taxi rồi leo lên xe đi thẳng đến tập đoàn Trình thị..