"Cơm đây cơm đây...!ngoại ơi ăn cơm thôi."
An Kỳ mang tô canh còn nghi ngút khói từ trong bếp đi ra đặt lên chiếc bàn gỗ tròn ngoài sân..
Giọng cô lãnh lót gọi bà ngoại của mình đang ngồi khâu lại chiếc áo cũ trên nhà.
Vì đây là khu lao động nghèo nên khá thưa thớt nhà cửa, nhà của An Kỳ cách đường lớn tận hơn cây số, hằng ngày cô phải đạp xe đạp ra ngoài rồi đón xe buýt đến trường.
Học xong lại đi cùng xe với Hạ Tiểu Hi đi làm.
Cuộc sống tuy có khó khăn nhưng chưa bao giờ làm cô chùn bước..
Thứ khiến cô mặc cảm nhất chỉ là thân hình khá mủm mỉm của mình, mỗi khi bị ai đó trêu chọc là y như rằng đêm đó cô ôm gối khóc suốt một đêm.
Và quyết định lên kế hoạch giảm cân ngay sáng hôm sau nhưng kết quả mười lần thì chưa lần nào thành công.
Bà ngoại nhìn An Kỳ cứ ngồi quơ đũa mãi mà chẳng gắp được thứ gì bỏ vào miệng, nét mặt thì nhăn nhó cứ như bị ai đó không cho ăn vậy.
"Con lại sợ mập mà không dám ăn đúng không?"
"À...!dạ...!đâu có đâu ngoại...!tại con không thấy đói."
An Kỳ cố nặn ra nụ cười méo mó cho đỡ nhạt rồi gắp một miếng cải bỏ vào miệng.
"Tuổi của con đang là tuổi ăn tuổi lớn, thân hình thay đổi cũng là điều bình thường..Con không nên nhịn đói để giảm cân sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe."
Bà ngoại gắp một miếng cá bỏ vào chén cho An Kỳ, cử chỉ giọng nói ôn nhu của bà dành cho đứa cháu gái duy nhất của mình khiến ai thấy đều phải ganh tị.
An Kỳ từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương từ một gia đình hoàn mỹ, chính vì điều đó mà bà luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho cô.
"Ngoại ăn đi, con không đói thật mà...!Vừa nãy đi chợ con có ăn ít quà vặt rồi giờ không ăn nổi nữa...!Cá này ngon, ngoại phải ăn nhiều một chút đừng chừa phần cho con."
An Kỳ gắp miếng cá trong chén mình bỏ vào chén của bà, cười nói vui vẻ.
Đối với cô mà nói bà không chỉ là bà ngoại mà còn là mẹ là ba của cô, cả đời bà đã vất vả vì con gái đến tuổi trung niên lại phải bương chãi lo cho cháu gái...!Chính vì thế mà cô càng yêu thương bà hơn có thể nói bà ngoại là một phần trong mạng sống của Lý An Kỳ cô.
"Cái con bé này..
Không ăn là không có sức đâu mà học hành, con ăn ngoại mới ăn."
Bà ngoại làm sao có thể tin lời cô nói, bà lại bỏ miếng cá cho cô giọng nói nghiêm nghị hơn một chút ép buộc An Kỳ phải ăn cho bằng được.
"Dạ dạ...!con ăn con ăn, ngoại ăn đi con ăn nè."
An Kỳ đành chịu thua trước, nếu không cứ nhường tới nhường lui mãi không biết đến khi nào mới xong bữa cơm này.
Cô chăm chú ngồi ăn đến khi bụng no căng mới bỏ đũa xuống..
Đó cũng chính là lí do cô không dám động đũa vì mỗi lần ăn,cô không thể khống chế được cái miệng tham ăn của mình cứ không no là không chịu ngừng khiến cô nhiều lần phải khóc ròng mỗi khi nhìn thấy cân nặng lại tăng thêm.
"Huhu..
con bắt đền ngoại đó..
Vài hôm nữa con lại tăng cân cho xem."
An Kỳ xoa xoa bụng vờ khóc làm nũng với bà.
Khiến bà phải bật cười móm mém.
"Cháu của bà mũm mĩm mới đáng yêu..
Bà ăn xong rồi để bà dọn cho con mang thức ăn còn thừa với xương cá ra cho mèo ăn đi."
"Dạ."
An Kỳ cười trả lời bà rồi bưng đĩa xương cá đi ra đầu hẻm cho những chú mèo hoang ăn.
Ở đó có hơn năm chú mèo nhỏ không có chủ nuôi, chúng tụ họp lại ở cùng nhau, hằng ngày An Kỳ đều mang thức ăn đến cho chúng rồi cùng nhau trò chuyện như những người bạn bình thường với nhau.
"Meo meo...!mèo nhỏ ơi...!chị mang thức ăn ra cho tụi em nè."
Cô đặt đĩa thức ăn xuống ngay lập tức từ bên trong thùng giấy chạy ra nào là mèo mun, mèo mướp, mèo vàng lần lượt từng con một chạy đến đĩa thức ăn vừa ăn vừa kêu meo meo cứ như đang cảm ơn An Kỳ.
An Kỳ ngồi xổm hai tay đặt trên gối nhìn những chú mèo nhỏ ăn trông vô cùng đáng yêu khiến trên môi cô cũng rạng rỡ nụ cười.
Đang chăm chú nhìn mèo ăn thì bất ngờ từ phía sau một luồng gió nhẹ lướt qua cô giật mình quay lại nhìn thì chỉ thấy một bóng người vội vã núp vào sau những thùng giấy to được chất thành đóng.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ đằng xa lại vang lên tiếng những bước chân dồn dập, chừng hơn chục tên xăm hình bậm trợn chạy đến làm những chú mèo hoảng sợ trốn mất.
An Kỳ cũng hốt hoảng vội nép vào trong dè dặt nhìn đám người đang dáo dát tìm thứ gì đó ở xung quanh.
"Em gái...em có thấy người thanh niên nào ăn mặc lịch sự, thân hình cao ráo chạy vào đây không?"
Một tên trông có vẻ không đáng sợ hơn những tên khác nhìn An Kỳ rồi hỏi khiến cả người cô thoáng run lên vì sợ.
Chần chừ một lúc cô mới lắp bắp trả lời.
"Dạ...không có, vừa rồi ở đây chỉ có tôi với mấy con mèo thôi, không có người đàn ông nào cả."
Cùng lúc này những tên khác sau khi tìm kiếm xung quanh cũng trở lại họ thầm thì với nhau gì đó rồi hậm hực bỏ đi.
An Kỳ kiễng chân lên nhìn theo bóng bọn họ đến khi khuất khỏi tầm mắt cô mới thở phào nhẹ nhõm vuốt vuốt ngực trấn an bản thân rồi đi vào chỗ vừa rồi cô thấy bóng người kia ẩn nấp.
Người đàn ông toàn thân đều là máu đang ngồi thở dốc trong một đóng hỗn loạn, An Kỳ chậm rãi bước đến khẽ hỏi.
"Anh gì ơi..
anh có sao không?"
Ở một cự li không xa người đàn ông liếc mắt nhìn qua An Kỳ rồi bất ngờ nắm lấy tay cô.
"Có thể cho tôi ở nhờ nhà của cô một đêm không?"
Một thanh âm lạnh lẽo có phần hụt hơi vì kiệt sức từ miệng người đàn ông phát ra làm An Kỳ thoáng hoảng hốt...Cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông máu me đầy người trước mắt mình vài giây rồi mới dè dặt trả lời.
"Hay tôi đưa anh đi bệnh viện nha...vết thương của anh."
"Tôi chỉ muốn đến ở nhờ nhà cô một đêm.
Hiện tại tôi không thể vào bệnh viện được."
"À...ờ...!được...!vậy anh có tự đi theo tôi được không?"
"Cô dìu tôi."
Ngắn gọn dễ hiểu thể hiện đúng được điều mình cần là ba từ vô cùng "dài dòng" của người đàn ông vừa nói ra.
An Kỳ bắt lấy bàn tay đã giơ lên chờ sẵn rồi đỡ người thanh niên kia đứng dậy.
Cả hai cùng nhau loạng choạng trở về nhà dưới ánh sáng dần tàn khi hoàng hôn đã buông xuống..