" Anh hai, em đang trước cổng bệnh viện, anh ở khoa nào em chạy lên ngay"
Thừa Mạnh Quân nói qua tai nghe rồi mở cửa xe bước xuống, một cơn gió lạnh thổi lướt qua khiến thân hình cao lớn thoáng rùng mình nhưng anh chẳng mảy may để ý đến vì lúc này đã bận lo Trình Hạo Phong mất rồi.
Phải nói đối với Trình Hạo Phong, bệnh viện là hai từ không bao giờ tồn tại trong suy nghĩ, cho dù là có bệnh đến nằm liệt giường thì anh vẫn cố chấp nằm ở nhà gọi bác sĩ đến khám riêng chứ không bao giờ đặt chân vào bệnh viện.
Vậy mà giữa đêm khuya khoắt thế này lại gọi Thừa Mạnh Quân chạy đến bệnh viện thì ắt hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó không hề nhỏ, chính vì thế cậu không thể không sốt sắng thế này.
" Đứng đó chờ anh."
Trình Hạo Phong tắt điện thoại rồi trở lại giường bệnh ngồi xuống cạnh An Kỳ, nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp lên tay cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu rồi khẽ nói...!
" Xe tới rồi, tôi đưa em về"
An Kỳ không nói gì, cô chỉ gật nhẹ đầu rồi đưa tay định gỡ kim tiêm đang truyền nước ra nhưng đã bị Trình Hạo Phong ngăn lại.
" Phải truyền cho xong, tôi sẽ bế em ra xe, em chịu khó cầm một lúc"
Nói xong Trình Hạo Phong cởi áo khoác trên người mình xuống choàng cho An Kỳ rồi tháo bình nước xuống đưa cho cô.
Chần chừ mãi vài phút An Kỳ mới chịu cầm lấy, đôi môi đỏ hồng đã hơi khô nứt mím chặt vì ngại ngùng.
Trình Hạo Phong vẫn mang nét mặt nghiêm túc, anh nhanh chóng bế cô rời khỏi phòng bệnh.
Vì nhìn thấy cô cứ co ro sợ hãi, ngồi ôm chăn khóc mãi đến sưng hết cả hai mắt, lòng anh cũng cảm thấy đau nhói.
Anh không muốn nhìn thấy cô gái bé nhỏ này phải chịu bất cứ một tổn thương hay ủy khuất nào, anh muốn che chở, muốn chăm sóc cho cô nàng tiểu bạch thỏ ngây thơ trong sáng này.
Nhưng anh lại không hiểu được vì sao, và thứ cảm xúc khi ở bên An Kỳ là thế nào...!Đó có phải là yêu không?
Có lẽ anh còn phải cần thêm thời gian để thật sự hiểu "yêu" là gì...!
An Kỳ như chú mèo nhỏ vâng lời, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay để anh từng bước bế cô đi qua từng dãy hành lang cho đến khi vào tận thang máy anh vẫn để cô trên đôi tay cường tráng.
Cô giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn vào khuôn mặt trầm ổn của người đàn ông đang mang đến cho mình cảm giác ấm áp, được yêu thương, lo lắng mà suốt mấy năm qua cô đã quên mất.
" Hay là anh để em xuống đi, em tự đi được mà"
Miệng nhỏ xinh xắn khẽ phát ra âm thanh nhỏ xíu chỉ đủ Trình Hạo Phong nghe rồi cựa mình muốn rời khỏi người anh.
Nhưng thân thể mảnh khảnh liền bị giữ chặt hơn.
Anh đưa mắt xuống nhìn vào khuôn mặt mỹ miều đã có chút tiều tụy, sâu trong ánh mắt anh ánh lên những tia ấp áp chỉ dành riêng cho người con gái ngây thơ đáng yêu này.
" Đừng làm loạn."
Nhận được mệnh lệnh nghiêm khắc của anh, An Kỳ liền thu mình trở lại, không dám lộn xộn nữa.
Sau giây thang máy cũng mở ra, Trình Hạo Phong tiếp tục sải bước bế trên tay là mỹ nhân đáng yêu từng bước mạnh mẽ đi về hướng cổng chính.
An Kỳ ngước mắt ngắm nhìn Trình Hạo Phong thật lâu.
Nét mặt chững chạc, uy nghiêm ấy mang đến cho cô cảm giác tin tưởng tuyệt đối, ở bên anh có lẽ là khoảng thời gian bình yên nhất suốt những năm qua.
Cô biết trái tim mình đã bị người đàn ông này đánh cắp từ lâu, nhưng đối với cô chỉ cần được nhìn thấy anh thế này đã là hạnh phúc lắm rồi.
Một người con gái quá tầm thường như cô thì làm sao với tới được người ở địa vị cao quý như anh.
Có lẽ anh đối tốt với cô cũng chỉ vì đền ơn cứu mạng năm xưa, chứ anh làm sao có thể lại để ý đến cô gái ngốc nghếch như cô chứ.
Những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu khiến An Kỳ chợp mỉm cười, vì cô cảm thấy mình cũng may mắn đó chứ, may mắn khi được gần anh thế này.
Tuy không nhìn trực tiếp nhưng chỉ một cái lướt mắt thoáng qua thôi anh cũng có thể nhận ra biểu cảm lúc này của cô...!Đôi môi mỏng hơi cong lên anh khẽ khàng lên tiếng
" Em đang cười chuyện gì?"
Bất ngờ bị bắt bài, An Kỳ liền ngại ngùng đến đỏ cả mặt.
Rời mắt khỏi khuôn mặt tuấn tú, gợi cảm ấy rồi mới ngượng nghịu trả lời lại anh.
" Em đang nghĩ người đàn ông tài giỏi lại còn đẹp trai như anh chắc có nhiều người thích lắm..."
Nghe được câu trả lời ngây thơ của An Kỳ, khóe môi anh khẽ cong lên tạo thành nụ cười hoàn mỹ sau đó liền ung dung hỏi lại
" Vậy em có thích tôi không?"
An Kỳ chợt trở nên cứng nhắc, không biết phải trả lời anh thế nào...!
Nếu nói rằng cô cũng rất thích anh thì anh có ghét bỏ cô không? Cô có còn được gặp anh nữa hay không?
"Không được không được, mình không thể thừa nhận được, như bây giờ thì vẫn tốt hơn"
Sau bảy bảy bốn chín lần đấu tranh tư tưởng kịch liệt trong đầu cuối cùng cô cũng nghĩ ra được biện pháp đối phó với câu hỏi khó khăn này.
" À..
Người đi cùng em lúc sáng là ai anh biết không? Anh ấy cũng là chủ tịch của một tập đoàn lớn đó"
Còn gì khả quan hơn là lảng sang chuyện khác đâu chứ.
Cơ thể cô lúc này đã hồi hộp đến mức căng cứng, trong lòng chỉ biết thầm cầu khẩn rằng chủ đề này sẽ thu hút được anh mà quên đi câu hỏi kia...!
" Tôi không biết.
Và cũng không muốn biết."
Thành công lừa anh chuyển sang chuyện khác, nhưng trông nét mặt anh lúc này lại có vẻ không được vui nên An Kỳ không nói gì nữa.
Nhắc đến chuyện đó tâm tình anh liền chẳng mấy vui vẻ, lo thì lo nhưng giận thì vẫn còn giận đó.
Anh không muốn cô gần ai, đặc biệt là người khác giới.
Phải khó khăn lắm anh mới có thể quên đi, vậy mà cô nàng ngốc nghếch này lại còn cả gan nhắc lại.
Chắc là chê anh trừng phạt chưa đủ mạnh đây mà.
Bầu không khí xung quanh hai người phút chốc lại trở nên nặng nề.
Đặc biệt là Trình Hạo Phong, hàn khí đã bủa vây lấy thân hình cao lớn.
Đi đến phòng bảo vệ, Trình Hạo Phong dần chậm bước lại, liếc đôi mắt lạnh lẽo như băng nhìn vào trong thấy hai người bảo vệ đã ngủ anh mới bế An Kỳ đi nhanh ra xe.
Dù gì cũng là trốn viện, anh thừa biết nếu anh đã muốn đưa người đi thì có một trăm người bảo vệ cũng không cản được.
Nhưng tránh được rắc rối thì vẫn tốt hơn, anh không muốn phí thời gian cho những chuyện vô bổ.
Thừa Mạnh Quân đứng bên ngoài, trong lòng đã sốt ruột đến đứng ngồi không yên, cho đến khi anh nhìn thấy người anh yêu quý của mình mạnh khỏe đi ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chưa đầy ba giây sau khuôn mặt điển trai lại đần ra, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt khi thấy trên tay Trình Hạo Phong đang bế một cô gái.
Hơn ba năm qua anh chưa bao giờ nhìn thấy Trình Hạo Phong đến gần bất cứ người phụ nữ nào vậy mà lúc này còn ôm luôn vào lòng thì quả thật rất khó có thể tin được.
" Đứng thừ ra đó làm gì, mau mở cửa xe đi"
Giọng nói của Trình Hạo Phong vang lên lôi Thừa Mạnh Quân ra khỏi ngỡ ngàng, vội vàng mở cửa xe cho anh nhưng ánh mắt thì không thể không nhìn xem rốt cuộc mỹ nhân nào lại tốt số đến mức có thể lọt vào mắt xanh của ông anh nhà mình.
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, đáng yêu đã ngủ say trong lòng Trình Hạo Phong, hai mắt Thừa Mạnh Quân liền sáng trưng như đèn rồi hí hửng hô lên..
" Là..
là chị "
" Em im miệng lại cho anh, mau lên xe đi"
Lời còn chưa kịp nói ra trọn vẹn đã bị Trình Hạo Phong chen ngang, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh như đang ngầm cảnh cáo nếu cậu mà còn lắm lời thì coi chừng cái miệng của mình, Thừa Mạnh Quân liền im bặt rồi nhanh chóng lên xe, ngồi vào vị trí tài xế.
Khi đã ổn định xong chỗ ngồi, Thừa Mạnh Quân mới nhìn qua kính chiếu hậu trong xe xin chỉ thị mới từ Trình Hạo Phong
" Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Trình Hạo Phong nắm bàn tay gắn kim tiêm của An Kỳ nhẹ nhàng rút chiếc kim luồn ra sau đó đặt lên đùi mình, anh suy nghĩ vài giây rồi mới trầm giọng trả lời.
" Về nhà anh.".