Học bài đã hơn giờ khuya, An Kỳ uể oải vươn vai ngã lưng ra sau ghế.
Khẽ liếc mắt nhìn qua giường ngủ, tuy chỉ có chút ánh sáng hắt qua nhưng đủ để cô chiêm ngưỡng được nhan sắc soái ca của ai kia đang nằm say giấc trên giường.
Gương mặt điển trai, mày kiếm, mũi cao,đôi môi trái tim quyến rũ trông có vẻ phóng khoáng đa tình.
Anh có làn da khá là trắng, mái tóc được nhuộm nâu càng tôn lên nét đẹp phong lưu trên người.
"Anh ta đẹp trai quá đi mất."
An Kỳ thầm nghĩ trong bụng, hai mắt nhìn Trình Hạo Phong đã long lanh hình trái tim rồi.
Say sưa nhìn mãi đến khi cảm thấy mỏi cô mới chớp chớp mắt định thần trở lại.
Quay trở về bàn học nhưng thế nào cũng chả tập trung lại được.
Vò đầu bức tóc giải một bài tập mãi cũng không xong cô quyết định buông bút, không học nữa.
Sắp xếp lại tập sách ngay ngắn, cô mở tủ lấy ra một chiếc chăn gối đã cũ trải dưới sàn nhà.
Vốn nghĩ trời đã khuya sẽ dễ dàng chìm vào giấc ngủ, nhưng một lần nữa lại sai.
Cô nằm lăn lộn mãi làm thế nào cũng không thể chợp mắt được.
Trăn trở một lúc cô lại ngồi dậy và nhìn qua Trình Hạo Phong, thấy anh không đắp chăn có lòng tốt sợ anh bị cảm lạnh nên đi đến kéo chăn đắp cho anh.
Lúc này cô mới phát hiện ra anh đổ rất nhiều mồ hôi, đôi mày kiếm đã gắt gao cau chặt lại.
"Chẳng lẽ miệng mình linh vậy sao? Mới chỉ sợ anh ta cảm thôi mà giờ bị sốt thật luôn rồi."
Tự nói chuyện một mình xong An Kỳ đưa tay thử sờ vào trán Trình Hạo Phong xem có thật sự bị sốt như cô nghĩ không thì quả thật cô đoán đúng, trán anh nóng như lửa làm cô phải giật mình.
"Không thể để anh ta chịu đựng thế này được, nhỡ đâu anh ta mà chết lại liên lụy đến mình thì xong luôn..
Coi như là làm phước đi An Kỳ ạ."
Lại tự nói tự trả lời xong rồi cô mới đi vào bếp pha một thau nước ấm mang theo khăn quay trở vào phòng lau mặt cho anh.
"Được chăm sóc cho nam thần đẹp trai thế này cũng không phải là thiệt thòi."
Đắp khăn ấm lên trán cho anh xong, cô ngồi chống tay lên cằm nhìn Trình Hạo Phong tự thì thầm trong lòng rồi lại tự bật cười như một con ngốc.
Trình Hạo Phong vẫn ngủ mê man, anh được chườm khăn ấm nhiệt độ hạ đi vài phần, nét mặt cũng giãn ra.
An Kỳ cứ như thế ngồi canh khi nào khăn nguội lại vắt nước ấm thay cái mới mãi cho đến khi trời gần sáng không thể chống lại cơn buồn ngủ liên tục ập tới cô mới gục đầu xuống giường, ngủ thiếp đi.
....!
Ở khu lao động nghèo, mọi người thường thức giấc nhờ tiếng gà gáy sớm.
Trình Hạo Phong đến đây cũng không tránh khỏi điều này.
Tiếng gà ò ó o liên tục truyền đến làm anh nhíu mày thức giấc.
Vừa mở mắt ra đã cảm thấy có vật gì đó trên trán mình anh đưa tay lên lấy xuống chiếc khăn tối qua An Kỳ đã chườm cho anh.
Đưa mắt nhìn xuống bên trái giường ngủ An Kỳ vẫn chưa tỉnh dậy.
Nét mặt vô ưu vô lo khi ngủ của cô trông thật đáng yêu, tuy thân hình có hơi mũm mỉm nhưng cũng không đến nổi là quá khó nhìn.
Làn da trắng cùng gương mặt tròn, hai gò má phúng phính càng khiến cô trông giống một đứa trẻ mềm mềm ú ú làm ai nhìn vào đều muốn cưng nựng.
[ Két..két]
Tiếng động phát ra từ phía cửa, Trình Hạo Phong vội nhắm mắt lại vờ như vẫn còn ngủ chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Bà ngoại từ từ đi vào, thấy An Kỳ ngủ gật bên giường ngủ bà nhẹ nhàng đi đến đánh thức cô.
"An Kỳ..
mau dậy đi con sắp muộn giờ học rồi."
"Ơ...ngoại...!cho con ngủ thêm chút nữa đi..
Tối qua con phải chăm sóc cái người kia đến tận gần sáng mới ngủ được một chút thôi..
bây giờ..
dậy.
không..nổi..."
An Kỳ hai mắt vẫn nhắm nghiền, quơ tay loạn xạ ngái ngủ trả lời bà.
"Nhưng mà đã trễ lắm rồi, hôm qua con nói hôm nay có tiết kiểm tra làm sao không đến trường được."
Hai từ "kiểm tra" của bà ngoại làm An Kỳ bật dậy như cái lò xo, cô cố nhướng mi lên mở hai mắt ra rũ rượi nói...!
"Con biết rồi..
con ra ngay đây ạ."
"Thay đồ nhanh rồi ra ăn sáng đó.".
||||| Truyện đề cử: Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? |||||
"Dạ."
[ Cạch]
Tiếng đóng cửa lần nữa lôi cô ra trong cơn buồn ngủ.
Nghiêng đầu nhìn lên giường thấy Trình Hạo Phong vẫn còn ngủ nên cô không chút kiêng dè mà đưa tay sờ trán xem anh đã hết sốt hay chưa.
"Hạ rồi hạ rồi..
Coi như mình không uổng công chăm sóc anh ta cả đêm."
Ỉu xìu nói rồi cô lết cái thân nặng ịch của mình lại tủ quần áo lấy bộ đồng phục rồi ra ngoài.
Nhà nhỏ nên phòng tắm nằm bên ngoài điều này cũng là điều bất tiện nhất đối với cô.
Vì giữa đêm mỗi lần đi vệ sinh cô đều bị ngã do mê ngủ mắt nhắm mắt mở không để ý mà thường xuyên trượt chân va vào tường.
Không gian yên tĩnh cho anh biết đã không còn ai khác nữa Trình Hạo Phong mới mở mắt ra, anh ngồi dậy lúc này mới để ý đến căn phòng mình đang ở.
Diện tích căn phòng nhỏ hẹp chỉ vừa đủ cho một người ở, có tủ quần áo nhỏ, một chiếc bàn học một chiếc giường ngủ và một cái bàn cạnh cửa sổ.
Trên tường thì treo đầy ảnh của những siêu mẫu nổi tiếng.
Chứng tỏ chủ nhân căn phòng này là người rất đam mê nghệ thuật và ngưỡng mộ cái đẹp.
Nhưng mấy ai biết được ước mơ của cô là được trở thành một siêu mẫu vạn người say đắm như những siêu sao kia đâu chứ.
Trình Hạo Phong xuống giường, đi đến bàn học anh cầm chiếc thẻ học sinh lên nhìn một lúc, mắt phượng khẽ híp lại ánh lên những tia phức tạp khó đoán.
"Lý An Kỳ..
học sinh lớp A.".