Trong gian phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng, trên giường bệnh là chàng trai tiều tụy nằm đó, đôi mày rậm rạp khẽ nhíu lại, mi tâm động đậy rồi từ từ mở mắt ra.
Đập vào tầm mắt trong đôi con ngươi nâu buồn là ánh đèn sáng chói trên trần nhà.
Cơ thể cường tráng lúc này lại uể oải, mệt mỏi cứ như vừa bị rút cạn hết bảy phần sức lực.
Mặc Thiên gượng người ngồi dậy, xung quanh anh là Hạ Tiểu Hi, còn có An Kỳ và Trình Hạo Phong đang ngồi trên sô pha gần đó.
Thấy Mặc Thiên tỉnh dậy lòng Hạ Tiểu Hi đã vô cùng phấn khởi, cô muốn đỡ anh ngồi dậy nhưng lại sợ sẽ làm anh không vui, đôi tay đã đưa tới nhưng chẳng dám chạm vào người anh chỉ có thể lẳng lặng dừng trong không trung rồi chậm rãi thu về.
Ánh mắt u buồn khẽ lướt nhìn qua An Kỳ trong giây lát sau đó lại thay đổi thành nét lạnh nhạt thờ ơ khi chuyển mắt sang Hạ Tiểu Hi
" Tại sao tôi lại ở đây?"
" Anh không nhớ gì sao? Anh đến nhà tìm An Kỳ, rồi đột nhiên lăn ra ngất xỉu nên em đưa anh vào đây.
Nhưng anh yên tâm đi, bác sĩ nói tại vì cơ thể anh từ lâu đã mệt mỏi tinh thần không tốt lại uống quá nhiều rượu nên bị hạ đường huyết.
Nghỉ ngơi một, hai ngày sẽ bình thường lại thôi.
Chắc anh đói rồi, em xuống nhà ăn mua ít cháo cho anh..
Mọi người nói chuyện đi ha, em đi một chút rồi về ngay."
Chỉ trả lời một câu hỏi của Mặc Thiên thôi cũng khiến Hạ Tiểu Hi run đến mức nói chuyện lúng túng, thanh giọng lúc cao lúc thấp.
Trước khi rời đi cô đưa mắt khẽ nhìn qua An Kỳ như muốn nhắn nhủ điều gì đó rồi mới ra khỏi phòng.
" Anh cũng ra ngoài mua chút thức ăn cho em.
Hai người cứ nói chuyện đi.
" Dạ."
Trình Hạo Phong không muốn An Kỳ cảm thấy khó xử trước hai người đàn ông đều yêu mình nên anh chọn cách rời khỏi đây để cô được thoải mái nói chuyện với Mặc Thiên hơn.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người, bầu không khí yên tĩnh cứ nhẹ nhàng trôi qua.
An Kỳ nhìn vào người đàn ông buồn bã ngồi trên giường, cô không muốn ai vì mình mà phải chịu buồn sầu hay tổn thương nhưng càng kéo dài thì chỉ khiến mọi chuyện dần lún sâu vào tồi tệ hơn mà thôi.
Nên ngay lúc này cô biết mình cần phải lên tiếng thẳng thắn nói rõ ràng tất cả.
" Mặc Thiên, em..."
" Anh ta thật sự là bạn trai của em sao?"
Bị Mặc Thiên cắt lời, An Kỳ cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, trước là trả lời câu hỏi của anh sau đó sẽ là suy nghĩ của riêng mình.
" Em và Trình Hạo Phong thật ra đang trong giai đoạn tìm hiểu cũng gần đây thôi.
Mặc Thiên à, nói thật lòng thì từ lâu em đã nhận ra tình cảm đặc biệt anh dành cho em, nhưng em chỉ có thể xem anh như một người bạn tốt.
Tình yêu vốn không thể cưỡng cầu, Hạ Tiểu Hi cũng yêu anh từ lâu lắm rồi, em hi vọng anh có thể chuyển những tình cảm đặc biệt ấy cho Tiểu Hi.
Em biết em không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của anh nhưng cứ tiếp tục vì em mà dày vò bản thân mình thế này thì không đáng đâu Mặc Thiên."
Từng câu từng chữ của An Kỳ là một mũi tên đâm thẳng vào trái tim cô đơn của Mặc Thiên, nó đang nhỏ từng giọt máu khiến lồng ngực anh đau đến nghẹt thở.
Càng nhận nhiều đau đớn thì trái tim anh ngày càng lạnh lẽo, ánh mắt thống khổ trong giây lát đã trở nên hờ hững.
Trên khóe môi dần hiện lên nụ cười giễu cợt.
" Em đã tự nói rằng bản thân em không có quyền xen vào chuyện tình cảm cá nhân của anh.
Vậy thì em đâu thể ngăn anh yêu ai.
Anh quen biết em từ thời cấp ba, yêu em từ lúc em vẫn còn là một cô gái chẳng có gì nổi bật cho đến tận bây giờ, tình cảm chỉ có nhiều thêm chứ không hề vơi đi.
Còn anh ta là người đến sau, không chừng là vì nhan sắc của em hiện giờ quá đỗi kiều diễm mới khiến hắn nhất thời say đắm mà thôi."
" Cách nói chuyện này không giống như phong thái mọi khi của anh.
Mặc Thiên, anh vẫn chưa chịu hiểu sao?"
Mặc Thiên lại nhoẻn miệng cười.
Anh rút kim tiêm truyền nước trên tay mình ra rồi rời khỏi giường bệnh, tiến về phía An Kỳ ngồi xuống ngay bên cạnh cô trong khoảng cách vô cùng gần nhau.
An Kỳ muốn nhích ra xa Mặc Thiên một chút nhưng chỗ cô ngồi đã sát với thành ghế nên đành phải đứng dậy đi ra chổ khác.
Cô chỉ vừa mới đứng dậy thì đã bị Mặc Thiên nắm tay kéo ngược trở lại.
Lực kéo của anh quá mạnh khiến An Kỳ mất đà ngã nhào về phía anh.
Cơ thể mảnh khảnh vừa vặn nằm gọn trong lòng Mặc Thiên.
Đúng lúc này Trình Hạo Phong vào tới, phía sau còn có Hạ Tiểu Hi.
Cả hai người đều sửng người trước hình ảnh vô cùng gần gủi của An Kỳ và Mặc Thiên.
An Kỳ nằm trên người Mặc Thiên, khoảng cách giữa hai bờ môi chỉ còn cách nhau vài centimet.
Nhưng chỉ thoáng qua vài giây, An Kỳ đã nhanh chóng rời khỏi thân thể Mặc Thiên.
Do cổ chân vẫn còn đau nên An Kỳ chỉ đứng trụ bằng một chân, chân bị đau chỉ chạm hờ trên mặt đất, cô đưa tay vịnh vào thành ghế để giữ thăng bằng.
Lúc này Trình Hạo Phong đã đi nhanh về phía An Kỳ, anh không nói gì cũng không tức giận mà chỉ nhẹ nhàng bế An Kỳ đặt lên giường bệnh.
Hạ Tiểu Hi cũng lủi thủi vào sau.
Trên tay còn là hộp cháo nóng hổi và bốn ly nước đủ cho tất cả mọi người.
Hạ Tiểu Hi đặt thức ăn và đồ uống lên bàn rồi lí nhí nói.
" Anh ăn đi cho nóng, bác sĩ dặn anh phải ăn uống nhiều vào thì mới nhanh khỏe.
Anh nếm thử xem, nếu không vừa miệng thì em đi mua phần khác."
" Không cần, tôi không muốn ăn."
Mặc Thiên lạnh nhạt đáp lời Hạ Tiểu Hi rồi hướng mắt nhìn sang An Kỳ, giọng nói liền trở nên dịu dàng trầm ấm.
" Vừa rồi có làm em đau không?"
Câu hỏi của Mặc Thiên khiến sóng lưng An Kỳ nhất thời căng cứng lên.
Ý anh là gì đây? Muốn cô và hai người họ nảy sinh hiểu lầm sao?
An Kỳ nhìn vào khuôn mặt vẫn trầm ổn của Trình Hạo Phong rồi nhìn qua nét mặt đượm buồn của Hạ Tiểu Hi mà trong lòng liền cảm thấy không vui.
Cô nhìn thẳng vào Mặc Thiên, nghiêm giọng trả lời.
" Câu hỏi này em hỏi anh mới phải.
Vừa rồi em sơ ý va phải chân bàn nên vấp ngã đè trúng người anh, cơ thể của anh lại đang không khỏe, không biết có làm anh khó chịu chỗ nào hay không?"
Lúc nói chuyện An Kỳ cố tình nhấn mạnh lí do khiến cô phải nằm trên người Mặc Thiên rõ ràng từng chữ một nhằm khẳng định rằng giữa cô đối với Mặc Thiên là hoàn toàn không có tư tình gì.
" Nếu đã không có gì nghiêm trọng nữa vậy thì mình về nha Tiểu Hi, sắp hết một đêm dài rồi mà Trình Hạo Phong vẫn chưa được chợp mắt, anh ấy bận rộn lại còn phải lo cho mình, thế nên bây giờ phải tranh thủ về để anh ấy ngủ một chút mới được."
An Kỳ nhìn Hạ Tiểu Hi vui vẻ nói rồi rời khỏi giường để Trình Hạo Phong dìu đến gần cô bạn tri kỷ của mình hơn, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đã lạnh buốt của Hạ Tiểu Hi rồi khẽ nói.
" Cậu cũng nghỉ ngơi đi, cả đêm đã quá mệt mỏi rồi.
Những gì không nên nghĩ thì đừng cố nghĩ tới tránh ảnh hưởng đến bản thân."
" Ừm, mình biết rồi, cậu đừng lo.
Mà cậu về nhà mình hay là..."
" Thời gian tới An Kỳ tạm thời sẽ ở nhà tôi để tôi thuận tiện chăm sóc cô ấy hơn."
An Kỳ nhìn Hạ Tiểu Hi khẽ mỉm cười rồi gật đầu xác định lại những gì Trình Hạo Phong vừa nói.
" Vậy hai người về đi.
Đi đường cẩn thận nha."
" Ừm.
Mặc Thiên anh cũng mau khỏe lại nha.
Những gì cần nói em đã nói hết rồi, mong anh suy nghĩ lại.
Tiểu Hi, mình về nha, bái bai."
Căn phòng thoáng chốc chỉ còn lại hai người.
Mặc Thiên lạnh lùng, xem Hạ Tiểu Hi như không khí mà thản nhiên quay trở về giường nằm ngủ.
Bị ngó lơ Hạ Tiểu Hi cũng buồn lắm chứ, cô cũng là con người, có máu có nước mắt nên khi bị người mình yêu vô tâm lạnh nhạt, trái tim cũng đang đau nhói.
Giương ánh mắt lo lắng nhìn mãi về phía Mặc Thiên một lúc, Hạ Tiểu Hi mới khẽ khàng lên tiếng.
" Mặc Thiên, hay anh ăn chút cháo rồi hãy ngủ được không?"
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua nhưng đáp trả lại cô vẫn là sự im lặng, lạnh lùng từ người đàn ông vô tâm ấy.
Có một thứ tình yêu chỉ cần được nhìn thấy người ấy, được gần với người ấy thêm một chút thì bản thân đã cảm thấy mãn nguyện.
Thứ tình yêu Hạ Tiểu Hi dành cho Mặc Thiên chính là loại tình cuồng si ấy.
Quên không được mà buông cũng không xong....