Thừa Mạnh Quân sau khi nhận được tin An Kỳ nhập viện vì sự cố lúc chụp ảnh đã lập tức gọi điện thoại cho Trình Hạo Phong rồi lật đật chạy vào bệnh viện.
Nhìn thấy Trình Hạo Phong ngồi trên ghế chờ trước phòng cấp cứu,Thừa Mạnh Quân liền chạy tới.
.
Ngôn Tình Tổng Tài
" Anh hai, chị..."
" Ngồi xuống đi rồi nói."
Trình Hạo Phong nhanh chóng cắt ngang lời Thừa Mạnh Quân sau đó khẽ liếc mắt nhìn về phía Du Cầm đang ngồi đối diện.
Thừa Mạnh Quân lúc này mới để ý đến thái độ kì lạ của Trình Hạo Phong nên anh liền làm theo lời Trình Hạo Phong, ngồi xuống rồi mới nhỏ giọng lên tiếng.
" Đã xảy ra chuyện gì? Chị dâu sao rồi?"
" Lúc đưa vào cấp cứu đã hôn mê.
Có lẽ là chấn thương phần xương lưng."
Cách trả lời hết sức bình tĩnh của Trình Hạo Phong khiến Thừa Mạnh Quân thấy rất lạ.
Nếu là anh lúc bình thường thì lúc này đã lo lắng đến mức tỏa ra hàn khí giăng khắp cái dãy hành lang này rồi, nhưng lúc này lại điềm tĩnh đến lạ...!
" Sao anh lại đi..."
" Bây giờ không thích hợp để nói chuyện."
Trình Hạo Phong lại cắt ngang lời Thừa Mạnh Quân.
Anh cố tỏ ra bình thản nhất để tránh khỏi sự nghi ngờ của Du Cầm, vì anh đã chắc chắn rằng sau này anh còn phải dùng đến thân phận này dài dài.
" Cạch."
Âm thanh từ cửa phòng cấp cứu vừa vang lên cả ba người liền vội vã đi tới với nét mặt lo lắng.
Đặc biệt là Trình Hạo Phong, tuy anh cố gắng điềm tĩnh nhất có thể nhưng không thể nào giấu đi sự âu lo hiện rõ trong đôi mắt phượng lạnh lùng.
" Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?"
" Tôi đã kiểm ra phần xương lưng, đốt sống cổ, ngực, xương thắt lưng, tay, chân tất cả đều không có vấn đề gì.
Có lẽ vì rơi trên cao xuống nhất thời hoảng sợ nên ngất thôi.
Chỉ là cú ngã có phần va đập mạnh khiến mô mềm bị tổn thương.
Cần nằm trên giường nghỉ ngơi tuyệt đối tránh di chuyển nhiều."
" Dạ cảm ơn bác sĩ."
Nhiệm vụ đã xong, vị bác sĩ trung niên cũng cúi nhẹ đầu đáp lễ lại với Du Cầm và Trình Hạo Phong rồi quay lưng đi.
" Một trong ba vị đi theo tôi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân nha."
" Để tôi..."
" Aa, đau.."
Thừa Mạnh Quân đang đứng ngẩn ra đó thì bất ngờ bị Trình Hạo Phong huýt vào tay một cái rõ mạnh, nhìn qua ánh mắt của Trình Hạo Phong, Thừa Mạnh Quân liền hiểu ra ý của anh muốn gì nên nhanh chóng nhìn qua Du Cầm, lên tiếng ngăn cản.
" À bà chị này, tôi là người nhà của An Kỳ.
Cứ để tôi đi làm thủ tục cho cô ấy.
An Kỳ gặp sự cố thế này chắc phát sinh ra không ít chuyện chị nên quay về sắp xếp công việc cho ổn thỏa thì tốt hơn."
Du Cầm nhìn trạng thái của hai người đàn ông này cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng tạm thời cô không thể xác định rõ ràng được nên chỉ đành nghe theo lời Thừa Mạnh Quân.
" Cũng được.
Vậy tôi về sắp xếp công việc tối sẽ quay lại thăm An Kỳ."
Nói xong Du Cầm cũng rời đi, Thừa Mạnh Quân đảm nhiệm trọng trách đi cùng nữ y tá làm thủ tục nhập viện cho An Kỳ.
Còn Trình Hạo Phong đương nhiên là vội vã đi tới phòng bệnh với tiểu yêu tinh nghịch ngợm trong lòng mình rồi.
Trong phòng bệnh, An Kỳ cũng vừa tỉnh lại.
Cô cảm thấy toàn thân mình đau nhức, từng thớ thịt trên người cứ như vừa bị tra tấn xong, phải cố gắng lắm mới có thể ngồi dậy.
" Cạch."
Đúng lúc này Trình Hạo Phong cũng vào tới, thấy cô đã tỉnh anh liền đi nhanh đến ngồi xuống bên cạnh An Kỳ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn.Tay còn lại thì sờ vào má cô, ánh mắt ôn nhu xen lẫn lo lắng dành trọn cho cô gái ngây thơ trong sáng này.
" Em thấy trong người thế nào? Có đau đầu hay choáng váng gì không?"
An Kỳ mím môi cười, cô ôm lấy cánh tay của Trình Hạo Phong, tựa đầu lên bờ vai rắn chắc ấy rồi mới dịu dàng trả lời câu hỏi của anh.
" Em không đau đầu, cũng không choáng, chỉ là cảm thấy trái tim đột nhiên lại quá nóng, nhịp đập cũng mạnh và nhanh hơn.
Anh có biết tại sao không?"
" Tại sao?"
An Kỳ lại mỉm cười, ngước khuôn mặt xinh xắn lên nhìn Trình Hạo Phong, đôi mắt ngọc long lanh những tia hạnh phúc lẫn ngọt ngào.
" Vì có anh ở bên em, có anh bảo vệ tiểu Kỳ khỏi những nguy hiểm.
Và đặc biệt là được đại ma vương yêu thương, lo lắng, tiểu Kỳ cảm thấy mình rất may mắn và hạnh phúc."
Trình Hạo Phong bật cười, đưa tay lên véo chiếc má hồng trên gương mặt đáng yêu.
" Nha đầu ngốc, từ khi nào em lại biết nói những lời ngôn tình, đường mật này vậy hả?"
" Em thấy trong tiểu thuyết hay viết như thế.
Nhưng không phải em bắt chước đâu, chỉ là em không biết nói như thế nào mới đúng...!Nhưng những lời đó đều là những lời thật lòng."
An Kỳ rời khỏi bờ vai vững chắc ấy, đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào mặt anh, chiếc miệng nhỏ thì cứ chúm chím luyên thuyên giải thích khiến Trình Hạo Phong lại không thể nhịn được mà bật cười.
Một lần nữa anh lại cưng chiều véo chiếc mũi cao cao, không nhịn được mà mắng yêu An Kỳ một câu.
" Đừng tưởng anh không biết em đang có ý đồ gì, những lời mật ngọt này căn bản là đang cố tình nịnh nọt để anh quên tội của em."
Bị đoán trúng tim đen An Kỳ liền xụ mặt xuống, khuôn miệng cười cười rồi lại ôm lấy cánh tay Trình Hạo Phong tựa đầu vào vòm ngực săn chắc của anh, giở trò mè nheo.
" Không phải em cố tình muốn cãi lời anh nhưng tình hình lúc đó anh cũng thấy mà, nếu em không thực hiện thì có khác gì tự nhận bản thân mình không đủ thực lực.
Em cũng không ngờ lại xui đến vậy, nếu không có anh chắc em bị gãy cổ mất rồi.
À, đúng rồi lúc đó cả người em đè lên tay anh, anh có bị thương không? Cho em xem đi, là tay nào vậy?"
Vừa nói An Kỳ liền kéo tay Trình Hạo Phong ra, xoắn tay áo anh lên kiểm tra, tay trái bình thường nhưng tay phải thì đã sưng lên khá to.
Đôi mày sắc nét gắt gao cau thật chặt, trong đáy mắt những ngấn lệ cũng đã lưng tròng.
Trình Hạo Phong không ngần ngại đến bản thân mà lao đến khi thấy cô gặp nguy hiểm, giờ người bị thương lại là anh thì sao cô có thể không đau lòng được chứ.
" Đồ ngốc này, em khóc gì chứ, chỉ là sưng tấy chút thôi, không có vấn đề gì đâu mà."
Anh kéo tay áo xuống, vội trấn an cô rồi đưa ngón cái lên lau đi nước mắt trên khuôn mặt non nớt, ngây thơ.
" Tất cả cũng tại em...!Chắc là đau lắm..."
An Kỳ cảm thấy vô cùng áy náy, cô ỉu xìu nói rồi lại vén tay áo anh lên, chu đôi môi nhỏ nhắn lên thổi nhè nhẹ vào chỗ bị sưng trên tay Trình Hạo Phong.
" Cạch."
" Anh hai, thủ tục nhập viện em đã...!Ơ, ờ em không nhìn thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục đi ha."
Vừa hay lúc này Thừa Mạnh Quân lại vào tới, vô tình trông thấy hành động thân mật, lo lắng của An Kỳ dành cho Trình Hạo Phong, anh mới biết mình đã vào ngay khoảnh khắc cực kì không đúng lúc nên nhanh chóng che mắt lại rồi quay lưng về phía hai người họ.
" Anh, anh hai.
Có cần em ra ngoài mua thức ăn cho hai người không? Chắc chị dâu cũng đói rồi đó..."
" Ừ, đi đi.
Mua món gì dễ ăn một chút cho chị dâu em, tránh những món dầu mỡ, đồ ngọt dễ tăng cân."
" Ờ.
Vậy em đi đây.
Hai người, cứ tiếp tục đi ha."
Nói xong Thừa Mạnh Quân liền nhanh chân rời khỏi căn phòng đầy mùi "kẹo ngọt".
Trong lòng còn thầm nhủ với mình rằng e là cuộc sống sau này của anh sẽ bị ăn cẩu lương dài dài..