Nhìn đứa con trai độc nhất vô nhị của mình cứ thế bị áp giải đi mà tinh thần Thục Huệ suy sụp, nhưng rất nhanh sau bà đã thu lại nét mặt bi thương, thay vào đó là gương mặt mang đầy oán giận.
Đưa tay lau đi giọt nước mắt đang vương vấn trên mặt mình, bà quay lại trừng mắt nhìn Trình Hạo Phong, căm phẫn lên tiếng.
" Chính mày là người đứng sau tất cả những chuyện này?"
" Không sai.
Tôi cũng tốn không ít công sức mới thu thập được mớ chứng cứ quan trọng ấy đó chứ.
Có trách thì trách con trai của bà kìa, làm việc chẳng có tí cẩn thận nào cả, có trong tay cả một tập đoàn bề thế vậy mà lại chẳng làm ra được trò trống gì, đúng là vô dụng."
Trình Hạo Phong thong thả đáp trả, giúp Thục Huệ giải đáp hết những thắc mắc trong lòng.
Chỉ sợ là anh không muốn làm thôi chứ nếu là chuyện anh đã quyết định thì chỉ có thành công chứ không bao giờ tồn tại hai từ "thất bại".
Thật ra từ những ngày cùng An Kỳ đến Trình thị, thì anh đã âm thầm đặt camera ẩn trong phòng của Trình Thế Vỹ và vô tình thu thập được không ít bằng chứng hắn trốn thuế, nhưng anh vẫn không dùng đến và cũng chưa từng có ý định sẽ đưa Trình Thế Vỹ vào con đường này.
Nhưng tiếc là chuyện đời nào suôn sẻ như ý mình mong muốn.
" Tại sao mày lại lật lọng? Chẳng phải ba năm trước chính miệng mày nói sẽ không còn là người của Trình gia nữa, kể cả Trình thị cũng không cần..
Giờ thì sao? Sắp phá sản rồi hay sao mà lại mò về đây kiếm chác.
Đẩy con trai tao đi vào bước đường này."
Lại tiếp tục nghe được những lời chất vấn của Thục Huệ khiến Trình Hạo Phong cảm thấy vô cùng chán ghét, anh lười phải tiếp chuyện với loại người chẳng ra gì này, nhưng nếu anh không nói thì e rằng sau này bà ta vẫn sẽ không biết khó mà chịu lùi bước.
" Tôi vẫn như thế.
Chẳng có chút hứng thú với Trình thị, nhưng thật đáng giận khi thằng con trai hoang của bà cứ thích giở trò đê tiện, dám động tay động chân tới người phụ nữ của tôi.
Chỉ phế hắn ta một cánh tay là đã quá nhân từ rồi, thay vì ở đây chất vấn tôi thì bà nên đi tìm bác sĩ, luật sư tới giúp con trai của mình kìa."
" Mày, mày nói ai là con hoang hả? Hạo Bân mà biết chuyện này, ông ấy nhất định sẽ không tha cho mày đâu thằng khốn."
Nghe xong câu này của Thục Huệ mà Trình Hạo Phong cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nếu anh không nể nang người ba mù quáng đó của mình thì không biết người đàn bà này đã mất mạng từ bao lâu rồi chứ đừng nói đến lúc này còn có cơ hội đứng đây thị uy với anh.
Chưa bao giờ anh phải dùng đến nụ cười khinh miệt nhiều như hôm nay, nhưng đối diện với loại người này quả thật anh không thể nào kiềm chế được sự khinh thường của mình dành cho bà ta.
Sau cái nhếch môi chán ghét, anh thoải mái tựa lưng ra sau, dang môt tay đặt lên thành ghế rồi mới điềm đạm lên tiếng.
" Tôi thay vợ mình trút giận, còn giúp cả ba mình sáng mắt ra thì tôi sai rồi? Dì Thục Huệ à, dì trăm tính ngàn tính vẫn không bằng trời tính.
Chuyện dì cắm cho ba tôi một cặp sừng thật dài còn mang cả đứa con không chút máu mủ với Trình gia đến, hòng chiếm đoạt tài sản, tất cả tôi đều biết không xót một chuyện nào.
Chỉ tiếc là dù tôi có nhiều lần cảnh báo nhưng Trình lão gia vẫn cứ cố chấp, một mực tin tưởng dì, vậy mà dì lại đối xử với ông ấy như vậy, thật là đáng trách."
Thục Huệ hóa đá ngay tại chỗ, những chuyện này suốt năm quá bà giấu kín như bưng, nhưng tại sao Trình Hạo Phong lại biết được, là từ lúc nào bà đã bị anh âm thầm theo dõi mà vẫn không hề hay biết?
" Chắc dì đang thắc mắc là tại sao tôi lại biết được bí mật kinh khủng này của dì đúng không? Nói ra thì khiến dì thật mất mặt nhưng mà tôi vẫn phải nói."
" Năm về trước, ba tôi vì quá bận rộn với công việc, còn thường xuyên đi công tác, dì lại cho rằng một đứa nhỏ - tuổi như tôi thì hiểu được chuyện gì nên cứ ngang nhiên đưa đàn ông về nhà, tôi cũng không nhớ rõ là dì đã mang bao nhiều thằng đàn ông về nhưng đến cuối cùng thì lại mang thai được đứa nghiệt chủng đó, nhưng trớ trêu thay chính dì cũng không biết nó là con của ai, tôi nói vậy có đúng không dì Thục Huệ?"
Nghe Trình Hạo Phong nói xong, Thục Huệ chỉ nhoẻn miệng cười lạnh, sau đó bà thở dài một hơi rồi bình thản lên tiếng.
" Đúng là tao đã quá xem thường mày, nhưng mày biết thì sao? năm trước Trình Hạo Bân đứng về phía tao mà thờ ơ, lạnh nhạt với mày thì năm sau vẫn sẽ đứng về phía tao mà thôi.
Mày đã không còn là người của Trình gia, ở đây không có chỗ cho mày lên tiếng, tốt nhất là mau biến đi ngay cho tao."
" Ở đây ai mới thật sự không phải là người của Trình gia?"
Câu hỏi trầm khàn điềm tĩnh vang lên từ phía sau lưng khiến sóng lưng Thục Huệ lập tức cứng đờ, bà chậm rãi xoay lại nhìn người đàn ông mang nét mặt lạnh lùng đang hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, bà sợ hãi đến mức không thể thốt nên lời.
Trình Hạo Bân đã nghe thấy tất cả? Hôm nay bà và con trai của bà đã thua trước Trình Hạo Phong thật rồi sao? Ước mơ nắm được địa vị cao sang, quyền thế của bà đến nay sẽ tan thành mây khói thật sao?
Không.
Bà không thể để mọi công sức vất vả suốt mấy chục năm qua đỗ vỡ như thế, bà tin Trình Hạo Bân vẫn sẽ đứng về phía bà như năm về trước.
" Hạo Bân, anh đừng tin những gì Hạo Phong nói, nó đang muốn chia rẻ tình cảm của em và anh, nó hận em lúc trước lỡ dại muốn lấy mạng nó một lần nên giờ nó quay lại trả thù, nó còn hại Thế Vỹ nhà mình vào tù rồi, Hạo Bân à, anh nhất định phải tin em, phải cứu con của mình ra nha anh..."
Chát.
Thục Huệ ăn trọn một cái tát đau đớn từ Trình Hạo Bân mang tới, bà ôm gò má trái, giương đôi mắt đầy nước nhìn vào khuôn mặt lãnh khốc của người đàn ông đã cùng chung giường với mình hơn năm.
Suốt năm, chưa một lần nào ông dùng nét mặt và thái độ này với bà, nhưng lúc này Trình Hạo Bân đã thật sự nỗi giận.
Là một người đàn ông, có gì đáng điên tiết hơn khi nhận ra người đầu ấp tay gối với mình lại chính tay đội cho mình chiếc nón xanh từ suốt một khoảng thời gian dài mà lại không hề hay biết chứ.
Một cái tát vẫn còn quá nhẹ với những gì mà Thục Huệ đã gây ra.
Bầu không khí trong gian phòng lúc này đã giăng đầy hàn khí, ba con người, mang ba trạng thái khác nhau.
Thục Huệ chìm trong sợ hãi, Trình Hạo Bân rơi vào thất vọng xen lẫn căm hận.
Chỉ riêng Trình Hạo Phong từ đầu tới cuối vẫn ung dung ngồi trên sô pha xem kịch.
Nhưng kịch này e là càng xem càng chán, anh thấy về nhà với vợ còn vui hơn nên liền đứng dậy, đút một tay vào túi quần rồi tiến về phía cửa, lúc đi ngang Trình Hạo Bân còn không quên để lại cho ông một câu.
" Chuyện của ba, tôi không quản.
Nhưng nếu ba để con chó của mình còn đi cắn bậy thì đừng trách tôi tàn ác.".