" Aaaaa..."
Mới hơn tám giờ sáng, bầu trời trong xanh, không khí trong lành, cây xanh chim hót, bướm vờn quanh hoa, thoáng chốc tất cả đều bị chấn kinh sau tiếng hét chói tai vang lên từ lầu ba, bên trong dinh thự xa hoa tráng lệ.
Thừa Mạnh Quân bật người ngồi dậy như chiếc lò xo tự động, gương mặt ngái ngủ cùng với ánh mắt mơ mơ hồ hồ chưa kịp tỉnh ngủ hoàn toàn, theo phản xạ quay qua nhìn về phía bên cạnh nơi vừa phát ra một tiếng hét "kinh động trời đất", anh lơ mơ lên tiếng.
" Tiểu Hi, mới sáng sớm em gặp quỷ hay sao mà la hét thất thanh vậy? Anh còn đang ngủ mà?"
Hạ Tiểu Hi tức đến sắp bốc khói đầu sau câu nói vô cùng thảm nhiên của Thừa Mạnh Quân, cô bậm môi, tóm lấy vành tai của anh ra sức mà nhéo thật mạnh, giọng cô đanh lại, gằn lên từng câu từng chữ.
" Đúng là em gặp quỷ, mà con quỷ đó không ai khác chính là anh đó.
Nói mau, tại sao anh vào phòng em, còn ngang nhiên leo lên giường ngủ nữa.
Thừa Mạnh Quân, anh chán sống rồi đúng không?"
" A,a,..
Tiểu Hi, em nhẹ tay chút đi, anh đau quá nè."
Thừa Mạnh Quân ôm lấy bàn tay của Hạ Tiểu Hi, không ngừng kêu la, lần này thì anh đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
" Cho đau chết anh luôn, nói mau, tại sao lại chui lên giường của em hả?"
" Aa, đau, em, em nhẹ tay chút đi rồi anh nói"
Mỗi một câu, Hạ Tiểu Hi lại mạnh tay hơn một chút khiến cho Thừa Mạnh Quân liên tục í ới kêu la, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nên đã buông tay ra.
" Tạm tha cho anh, còn không mau nói."
Thừa Mạnh Quân xoa xoa vành tai đã bị Hạ Tiểu Hi véo đến đỏ ửng, mặt mày vẫn còn nhăn nhó, sau đó mới lẩm bẩm trả lời cô.
" Thì anh đi nhầm phòng, tối qua anh say bí tỉ mà, nên, nên..."
" Đi nhầm phòng? Say bí tỉ? Biết say bí tỉ thì nửa đêm còn mò ra khỏi phòng làm gì? Thừa Mạnh Quân, anh bề ngoài thì tỏ ra như một tên tiểu bạch kiểm, cái gì cũng e dè nhưng thật ra là một tên biến thái, là, là một tên ngụy quân tử.
Anh dám lợi dụng tôi, chưa gì mà đã cả gan leo lên giường của tôi hai lần rồi.
Anh, anh là đồ xấu xa, anh cút ra ngoài cho tôi."
Hạ Tiểu Hi, như nước lũ vỡ đê, cô hậm hực lớn tiếng liên hồi, nói đến mức chẳng biết vừa rồi đã nói những gì, cứ tưởng Thừa Mạnh Quân sẽ bị cô dọa sợ đến mức bỏ chạy nhưng không, anh vẫn ngồi lì ra đó, khuôn mặt điển trai còn tỏ vẻ vô cùng thưởng thức khiến Hạ Tiểu Hi nhất thời ngẩn ra.
" Em mắng xong chưa?"
" Xong, xong rồi.
Thì sao? Anh, anh định làm gì?"
" Em vừa mắng anh là tên biến thái đúng không?"
Dọa người ta không sợ, ngược lại lúc này đã bị người ta làm cho bối rối, lúng túng như gà mắc tóc.
Nhìn vào ánh mắt gian tà tràn đầy mị hoặc của Thừa Mạnh Quân, chợt mang đến cho cô một dự cảm chẳng lành.
Bình thường cô chỉ biết tung võ mồm để hù dọa người khác chứ nếu bị người khác phản kháng lại thì cô chỉ có con đường hẩm hiu, thê thảm mà thôi.
" Anh, anh định làm gì? Đừng có làm càn nha, em, em la lên đó."
Thừa Mạnh Quân cứ tiến tới, Hạ Tiểu Hi lại né ra xa một chút, cho đến khi đầu cô tựa vào thành giường ngủ mới thôi.
Trông thấy nét mặt hoảng sợ, kiêng dè của Hạ Tiểu Hi mà trong lòng Thừa Mạnh Quân vô cùng vui thích.
Đôi môi quyến rũ khẽ cong lên tạo thành một nụ cười mị lực, anh tiến tới thật gần mặt Hạ Tiểu Hi cho đến khi chỉ còn cách nhau một cự li vô cùng ngắn anh mới nhẹ nhàng lên tiếng.
" Nếu đã bị em cho rằng anh là một tên biến thái thì cũng nên chứng minh cho em thấy một chút mới được."
Hạ Tiểu Hi kinh ngạc, dự cảm chẳng lành trong lòng đã trỗi dậy mãnh liệt, ngay lúc này trong kế thì chạy là thượng sách nên cô quyết định đẩy Thừa Mạnh Quân ra, nhưng chưa còn chưa kịp ra tay thì môi nhỏ đã bị khóa thật chặt.
Thừa Mạnh Quân hết mình phóng túng trên hai cánh môi mềm mại, gặm nhấm thật nhẹ nhàng, thật âu yếm sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà đưa lưỡi vào trong khoang miệng, dùng sức tách hai hàm răng đang phòng bị ra rồi bắt đầu thăm dò mọi ngóc ngách trong miệng nhỏ, càn quét hết tất cả những dư vị ngọt ngào.
Mặc cho Hạ Tiểu Hi chẳng biết cách đáp trả lại nhưng anh vẫn đắm chìm trong nụ hôn của mình.
Hạ Tiểu Hi dường như đã hóa đá ngay tại chỗ, vậy là nụ hôn đầu của cô đã mất rồi sao, còn mất trong hoàn cảnh thế này, mùi vị của nụ hôn sau khi vừa ngủ dậy thật sự rất "đặc biệt".
" Tiểu Hi ơi, cậu dậy chưa, mình chuẩn bị, đi, về...!À, không, mình đi nhằm phòng rồi, mình không thấy, không biết gì hết nha, hai người cứ tiếp tục đi, mình đi đây."
Rầm.
An Kỳ chạy một mạch ra khỏi phòng, cô đóng cửa một cái rõ mạnh rồi chạy thẳng về phòng mình, nhảy lên giường ngủ, hai tay ôm gò má.
Đâu phải cô chưa từng hôn, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh hôn của một người khác thì cảm giác nó lại khác, giống như mình đang phá đám người ta vậy.
Trình Hạo Phong vừa trở ra từ phòng tắm, cầm khăn lau mái tóc vừa được gội xong, nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của An Kỳ đang ngồi thẩn thờ trên giường khiến anh không khỏi hiếu kỳ.
" Tiểu Kỳ, em sao vậy? Không phải em nói qua tìm Tiểu Hi sao? Sao quay lại nhanh vậy?"
An Kỳ lúc này mới giương mắt lên nhìn Trình Hạo Phong, sau vài giây cô mới ỉu xìu lên tiếng.
" Em vừa phá hỏng bầu không khí tuyệt vời của người ta xong."
" Ý em là?"
" Thì em qua phòng Tiểu Hi, theo thói quen cùng là con gái với nhau nên đâu thèm gõ cửa chi.
Vậy là, em xông vào.
Đố anh em thấy gì?"
Cách nói chuyện vô cùng đáng yêu của An Kỳ khiến Trình Hạo Phong bật cười, anh đi đến ngồi đối diện với cô rồi mới nhẹ giọng trả lời.
" Chắc là em thấy Mạnh Quân cũng ở trong đó, hai người họ còn đang làm gì đó nên mới khiến em xấu hổ thế này, đúng không?"
An Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình với anh rồi mới lên tiếng.
" Em thấy họ đang hôn nhau.
Vậy mà em lại đường đột xông vào, đúng là mất lịch sự mà."
" Em cũng đâu có biết họ đang làm gì bên trong, nên em không có lỗi.
Được rồi, nữ vương của tôi ơi đừng có tự xấu hổ nữa mà.
Mau xuống lầu ăn sáng rồi lên đường thôi, đường về quê khá xa nên phải ăn trước khi lên xe.
Với hình tượng của em bây giờ nếu xuất hiện ở nơi đông người chẳng hạn như nhà hàng hay quán ăn sẽ rất phiền đó."
" Vậy còn Tiểu Hi và Mạnh Quân? Mình không báo với họ nữa à?"
" Để xem có gặp họ dưới lầu không đã.
Chúng ta đi thôi."
Trình Hạo Phong nói rồi bước xuống giường đứng chờ An Kỳ, ngay sau đó cô cũng hí hửng bước xuống, ôm lấy cánh tay của anh, cả hai cùng vui vẻ rời khỏi phòng ngủ.
Sau bao mệt mỏi, hôm nay họ quyết định trở về quê của An Kỳ thư giãn vài ngày rồi mới quay trở lại công việc sau.
An Kỳ và Trình Hạo Phong đều cùng tưởng tượng ra khoảng thời gian yên bình vui vẻ sắp tới, nhưng chẳng biết là có thật sự "bình yên, vui vẻ" hay không?
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Mọi người thấy diễn biến của truyện thế nào? Ổn hay không ổn? Để lại cmt cho Tiểu Y biết đi.
Nhớ like và theo dõi ủng hộ mình nhé!.