Hôn lễ trải qua đã được tháng, công việc anh và cô vẫn bình thường.
Dì Lan đã trở lại Mỹ để chữa bệnh và cũng muốn dành không gian riêng cho vợ chồng mới cưới.
Về phần ba mẹ cô, anh và cô năn nỉ hết lời ở lại để anh và cô chăm sóc nhưng ông bà vẫn không muốn.
Muốn về quê sống yên tĩnh, an hưởng tuổi già.
Mặc dù cô đã sửa lại nhà dưới quê, anh cũng thuê người đến chăm sóc nhưng vẫn không yên tâm.
Nhưng ông bà nhất quyết không chịu, anh với cô cũng hết cách.
Sáng nay cũng như mọi ngày, cô chuẩn bị bữa sáng ăn với anh rồi cả cùng đi làm.
Nhưng hôm nay cô thấy hơi mệt nhưng vẫn gắng gượng được, chắc là do tháng nay bị anh hành quá sức rồi.
Ngày nào cũng bị anh hành quá đêm mới được nghỉ ngơi.
Phải chấn chỉnh lại anh mới được
Đến trưa cô xin về sớm vì cô muốn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Đến bệnh viện thành phố, sau khi làm vài xét nghiệm máu, chụp X - quang, nội soi cô ngồi đợi kết quả
- " Mời Phùng Ân Hạ vào nhận kết quả" tiếng của nữ y tá vang lên
- " Dạ vâng" cô nhanh chân theo y tá vào trong
Ngồi đối diện với bác sĩ,cô hồi hộp nghe kết quả
- " Cô mệt có thể do canxi trong máu thấp, chỉ cần nghỉ ngơi, ăn uống hợp lý sẽ không sao" vị bác sĩ nhỏ nhẹ nói
- " Thưa bác, vợ chồng em tháng nay quan hệ nhưng không dùng biện pháp nào.
Mà sao đến nay em vẫn chưa có thai " cô lo lắng hỏi
- " Tôi cũng tính thông báo chuyện này với cô.
Qua siêu âm tôi thấy phần thành tử c ung của cô rất mỏng, đó cũng là nguyên nhân khiến cô khó mang thai.
Nếu mang thai cũng rất khó giữ vì thành mỏng thai khó bám vào tử c ung, Nếu bám vào được sợ cũng không đủ chất để nuôi thai nhi"
Nghe bác sĩ thông báo cô như chết lặng, cô mới tuổi tại sao lại bị như vậy.
Cô biết phải ăn nói thế nào với gia đình anh.
Khi anh biết được sự thật anh có còn muốn bênh cạnh cô không.
Mắt cô cay xè, nước mắt rơi xuống tay cô
- " Bệnh này có chữa được không bác sĩ " cô buồn bã hỏi
- " Khó nói lắm, cái này do trường hợp là cô bẩm sinh vì thiếu máu nuôi thành tử c ung nên bị mỏng, là do cô nạo hút thai nhiều lần tạo thành.
Nhưng sử dụng thuốc chỉ giúp cho lớp niêm mạc tử c ung dày lên, còn việc có đủ dinh dưỡng cung cấp cho thai nhi hay không thì chưa thể kết luận." vị bác sĩ ân cần giải thích
- " Cảm ơn bác sĩ " cô cảm ơn bác sĩ rồi nhận kết quả
- " Cô cứ dùng thuốc theo đơn của tôi, sau tháng thì tái khám, nếu tiến triển tốt thì sẽ khám kĩ lại cho cô lần nữa rồi đưa râ phác đồ điều trị.
Cô cũng đừng quá lo lắng, giữ cho tinh thần thoải mái là quan trọng nhất.
" Bác sĩ giải thích với cô
- " Dạ, em cảm ơn bác sĩ" cô như vớ lấy được cọng cỏ cứu mạng.
Có thể ông trời conc thương xót cô, cho cô hy vọng, nhưng dù hy vọng có mong manh cô cũng sẽ nắm chặt, không bỏ qua cơ hội.
Cô đi ra quầy thuốc, mua thuốc rồi tính tiền.
Cô đứng trước cửa bệnh viện chuẩn bị đón xe về nhà thì có chiếc Maybach đen đậu trước mặt, là xe của anh, cô vội giấu kết quả không để anh nhìn thấy
- " Em sao thế, không khỏe chỗ nào sao không nói anh mà lại tự mình đến bệnh viện" anh nắm bả vai cô lo lắng hỏi
- " Em không sao, bệnh cũ thôi, sao anh biết em ở đây?" cô thắc mắc
- " Anh gọi cho em không được, gọi đến trường họ nói em đi khám bệnh, anh phải cho thư kí Ngô check camera cả thành phố mới thấy được " anh ôm cô vào lòng như thể buông ra cô sẽ chạy mất
Cô thấy anh như vậy hốc mắt lại đỏ lên, cô không biết phải nói chuyện này với anh như thế nào, cô sợ phải nhìn thấy ánh mắt thất vọng của anh.
- " Chúng ta về thôi" câu nói của anh đưa cô về thực tại.
Cô gật đầu theo anh lên xe
Về đến nhà cô mệt mỏi lê từng bước chân vào nhà, thấy vậy anh bế cô lên phòng, đặt cô nằm lên giường đắp chăn cho cô
- " Em nằm nghỉ đi, anh đi nấu đồ ăn cho em, em gầy quá rồi "
- " Anh đi làm đi, công ty bận nhiều việc mà, em có thể tự lo" cô muốn ở mình để suy nghĩ về tương lai, cô đuổi khéo anh
- " Không bận, vợ anh là quan trọng nhất.
Ngoan, nghe lời anh, nghỉ ngơi đi " anh cưng chiều cô nói
Không để cô nói thêm anh đắp chăn cho cô, đi xuống bếp chuẩn bị thức ăn cho cô.
Cả tuần nay cô cứ thẫn thờ như người mất hồn, cô vẫn đi dạy nhưng không tập trung, anh thấy cô như vậy thì bỏ bớt công việc tranh thủ ở nhà với cô.
- " Vợ đang nấu gì đấy" anh ôm eo cô từ phía sau, tựa đầu lên vai cô
- " Em đang chuẩn bị bữa tối, có món anh thích nè, nhanh tắm đi rồi ăn cơm thôi" cô tươi cười nói với anh
- " ừm, đợi anh chút" anh miễn cưỡng buông cô ra đi tắm
Cô thấy anh cả ngày cứ cố làm cô vui cô rất xót,vừa xử lý việc công ty, vừa chăm sóc dỗ dành cô.
Gương mặt anh đầy vẻ mệt mỏi, nhưng khi đối diện với cô anh chưa bao giờ than vãn câu.
Người như anh xứng đáng có được gia đình trọn vẹn.
Cô không thể cho anh được gia đình như anh muốn.
Thấy anh bước xuống cô nhanh lấy lại bình tĩnh, dọn đồ ra bàn, bất cẩn chạm vào tô canh nóng khiến cô rụt tay lại.
Việc này nhanh chóng thu vào tầm mắt anh, anh vội chạy đến
- " Đưa anh xem, sao bất cẩn thế" anh nói đưa tay cô qua vòi nước ấm, còn vội chạy đi lấy thuốc
- " Em không sao, bất cẩn xíu thôi" cô nói vọng theo anh
Từ ngày cô bị bỏng chân, anh rất dị ứng với việc cô bị thương, cho dù vết thương lớn nhỏ anh đều cuồng lên.
Bôi thuốc xong anh và cô cùng ngồi vào bàn ăn, đang ăn anh bỗng lên tiếng
- " Cả tuần nay em có việc gì sao? " tay gắp thức ăn cho cô, miệng vẫn nói chuyện
- " Không có, chỉ là em thấy trong người không khỏe thôi" cô bị anh hỏi thì giật mình, kiếm cớ lấp lim cho xong
- " ừm, em ăn nhiều vào mới có sức khỏe.
Mai anh lên công ty sắp xếp công việc rồi đưa em đi du lịch nha"
- " Không cần thật mà, anh bận như vậy không cần lo cho em " cô lắc đầu nói
- " Xem như là hưởng tuần trăng mật, vì lễ cưới xong anh vẫn chưa dắt em đi.
Vậy nha, chúng ta đi Nhật.
Anh sẽ chuẩn bị, em cứ nghỉ ngơi đi" anh thấy cô khác lạ nhưng không nói với anh, nhưng anh cũng không muốn điều tra vì ai cũng cần khoảng không gian riêng
Nhân tiện đi chơi cho cô khuây khỏa, từ trước đến nay cô cũng chưa từng đi du lịch ở đâu.
Cô cũng không muốn anh mất vui, nên tươi cười đồng ý.
Trong hôn nhân, khi không chia sẻ được cho nhau mọi chuyện, thì sẽ tạo thành bức tường vô hình.
Chỉ có người trong cuộc mới có thể phá vỡ được nó.