Sau khi bình tĩnh anh và cô xuống phòng khách đã thấy Ý Như ngồi chờ sẵn.
Cô ta mặc chiếc đầm đỏ cúp ngực ôm sát cơ thể, che vừa đủ mông cô ta, cặp ng ực như muốn nhảy ra khỏi chiếc áo.
Đường đường là một tiểu thư đài cát, nhưng nhìn hình ảnh này khiến người ta khó mà chấp nhận
Cô ta thấy anh và Ân Hạ đi xuống, sắc mặt không mấy khá khẩm, anh thì cau này nhăn nhó, còn Ân Hạ như người vô hồn, cô ta cười khẩy cái rồi giả vờ khóc lóc
- " huhu… Khánh Thương không lẽ anh không muốn nhận đứa con này sao, anh muốn nó chết khi chưa thành hình hay sao huhu" cô ta gào khóc
- " Cô diễn đủ chưa, cái này cô là tự làm tự chịu, còn dám ngồi đây khóc lóc" anh nghiến răng nói với Ý Như
- " Em diễn cái gì chứ, tất cả đều là thật, đều là do anh say, không khống chế được mình, sao lại trách em" cô ta gào giải thích.
Tiện tay lấy ra xấp ảnh của cô ta và anh hôm trước đám cưới, còn có cả giấy khám thai tuần tuổi.
- " Cô…" anh đập mạnh tay xuống bàn
- " Thôi đủ rồi" Ân Hạ lên tiếng
- " Liễu tiểu thư, cô nói là sự cố, chồng tôi say nên mới cng hip cô vậy mà hình ảnh sắc nét như vậy, còn đi khám thai, đây thật sự là sự cố" Ân Hạ bình tĩnh nói
- " Nhưng không sao, bây giờ cô có thai rồi, cô cứ ở lại đây sinh đứa bé ra, nếu là con trai tôi sẽ ly hôn với Khánh Thương, để cô đường đường chính chính làm Tôn thiếu phu nhân" nghỉ chút
- " Ân Hạ em nói cái gì vậy" Khánh Thương vội lên tiếng
- " Còn nếu là con gái, vậy thì xin lỗi cô phải bước ra khỏi Bắc Viên, chúng tôi sẽ nhận con chu cấp đầy đủ, còn cô thì chúng tôi không cần" ánh mắt Ân Hạ như xuyên qua người Ý Như
- " Tại sao tôi phải đồng ý điều kiện của cô " Cô ta cau mày hỏi
- " Vì tôi đang là chủ của Bắc Viên, là vợ hợp pháp của Tôn Khánh Thương, nếu tôi đưa những tấm hình này ra ngoài thì cô và anh ấy…cô thử nghĩ xem" Ân Hạ nhếch mép nhìn cô ta.
Ân Hạ như biến thành con người khác, lời nói đanh thép, ánh mắt lạnh lùng, không còn là cô vợ nhỏ yếu đuối lúc sáng.
Cả anh và Ý Như đều ngạc nhiên
- " Nếu cô không đồng ý vậy chúng ta cùng gặp nhau ở tòa vậy, tôi cũng không muốn chung chồng với ai " cô đứng dậy xoay người đi
- " Được, tôi đồng ý" Ý Như gấp gáp đồng ý, vì cô ta bắt gặp nên khiến kế hoạch của cô phải làm mọi việc sớm hơn dự tính, nếu bây giờ không đồng ý thì Khánh Thương chắc sẽ không tha cho cô ấy
- " Tốt lắm, cô có thể chuyển vào đây bất cứ lúc nào, ở phòng nào cô thích, tôi sẽ không ở đây thường xuyên nên cô cứ tự nhiên" nói rồi Ân Hạ đi ra xe, cô muốn về lại quê
Nãy giờ anh ngồi nhìn người phụ nữ nói chuyện.
Cô vợ anh hôm nay thật lạ, không khóc lóc, không sợ sệt nhưng chính vì vậy làm anh sợ vội đuổi theo cô
- " Ân Hạ em đi đâu? anh đã giải thích với em rồi mà"
- " Em cần thời gian suy nghĩ, em cũng muốn ở bên ba mẹ nhiều hơn"
- " Anh nên chăm sóc cho cô ta và cả… con của anh nữa " nói đến câu này lòng cô nghẹn lại.
Chiếc xe lăn bánh để anh đứng đó nhìn theo, anh đã giải thích nhưng việc này quá sốc với cô.
Cứ để cho cô thời gian để cô suy nghĩ,cô quyết định thế nào anh đều tôn trọng.
Là do anh có lỗi với cô
Trong nhà, Ý Như đang đắc ý, cô đã vào được đây ở, thì rất nhanh thôi kế hoạch của cô sẽ hoàn thành.
Cô không tin anh với cô ngày ngày ở gần nhau mà không nảy sinh tình cảm, hơn nữa bây giờ còn có cái thai là vật nối giữa anh và cô nhanh thôi Phùng Ân Hạ cô phải về lại cái vùng quê nghèo nàn, khổ cực đó thôi.
Nghĩ như vậy cô ta cười mãn nguyện
Khánh Thương bước vào nhìn cô bằng vẻ mặt chán ghét
- " Không cho phép cô đến gần phòng của tôi, đến gần tôi và đặt biệt Ân Hạ, vì nhờ Ân Hạ giữ lại cái mạng cho cô đó"
- " Sao anh nói vậy được, con chúng ta cần được ở gần ba mẹ mà" cô giả vờ thút thít
- " Đừng nhắc đến đứa bé, tôi chỉ công nhận một mình con của Ân Hạ sinh ra thôi còn cô…" anh chợt ghé sát tai Ý Như
- " Còn cô nghĩ đến đã kinh tởm rồi, và cả thứ nghiệt chủng trong bụng cô nữa.
Cô giấu mọi chuyện cho kĩ vào, để tôi biết cô giở trò thì kết cục thảm lắm đó" anh đẩy cô ta ngã xuống sofa rồi đi lên phòng thay đồ đến công ty.
Trước khi đi anh cho người thay giường, sofa trong phòng ngủ của mình.
Phòng của anh và vợ nhỏ không thể để cô ta chạm vào.
Anh đến lo việc công ty, còn nhanh chóng về năn nỉ cô vợ nhỏ.
Không có cô chắc anh điên mất.
Ân Hạ không về nhà ba mẹ, cô ghé qua khách sạn của Tuấn Khang ở đêm, sáng mai cô sẽ về.
Bây giờ mà về thế nào ba mẹ cũng sẽ gặng hỏi, chỉ làm ông bà lo lắng thêm thôi
Đến khách sạn, lễ tân thấy cô thì mỉm cười đưa khóa phòng cho cô.
Ở khách sạn này không ai là không biết cô là em gái cưng của Tuấn Khang.
Căn phòng của cô được anh ra lệnh chỉ để riêng cho cô không ai được phép vào.
Cô mỉm cười nhận chìa khóa rồi lên phòng.
Đến nơi cô quá mệt mỏi, lên giường ngủ lúc nào không hay.
giờ có tiếng gõ cửa phòng cô, cô mơ màng tỉnh dậy, đi ra mở cửa xem ai tìm cô.
- " Sao anh biết em ở đây" cô há hốc miệng nhìn người đối diện.