Reng Reng
- " Alo, có chuyện gì nói nhanh đi " Khánh Thương nhấc máy
- " Sao nghe giọng cậu giống mới đạp mìn thế nhỉ "
- " Không nói thì tôi tắt máy đây "
- " ây, khoan đã.
Đi uống rượu với tôi đi tôi đang ở bar X.
Tôi đợi cậu đến, nhanh lên đừng để tôi đợi"
Cuộc gọi kết thúc, người vừa gọi cho anh là Hoàng Tuấn Khang, thái tử của thế giới ngầm dưới tay anh là đội ngũ hùng hậu, đụng đến anh chỉ có kết quả.
Khánh Thương quen biết anh trong một lần bị những tên thất bại dưới tay anh muốn hãm hại anh.
Vừa lúc Tuấn Khang đi ngang qua giúp đỡ anh.
Từ đó anh và cậu ấy chơi với nhau, Tuấn Khang là người bạn đầu tiên và duy nhất của anh.
Bar X
Khánh Thương vừa đến bar đã được bà chủ ra đón tiếp vì anh là khách VIP ở đây
- " Ây chà, Tôn tổng lâu quá rồi không được gặp ngài đó nha " bà chủ bar mừng rỡ nói
- " Lời nói của cô vẫn ngọt ngào như trước nhỉ" anh vừa nói vừa nâng cằm bà chủ
- " Hoàng thái tử đang đợi cậu ở trong đó, tôi đi lấy thêm rượu cho cậu nhé " bà buông Khánh Thương ra ưỡng ẹo đi lấy rượu
Anh đi đến phòng VIP, vừa mở cửa ra đã nghe mùi thuốc lá nồng nặc
- " Cậu là muốn tôi ngộp chết chung với cậu" nói rồi anh giật điếu thuốc trên tay Tuấn Khang
- " Chỉ là có việc hơi khó nghĩ thôi, cũng lâu rồi tôi với cậu không uống với nhau, hôm nay không say không về" Tuấn Khanh cụng ly với Khánh Thương
- " Có việc gì mà làm thái tử cao cao tại thượng của chúng ta đau đầu vậy nhỉ" anh trêu chọc
- " cậu có bao giờ yêu ai đó chưa? "
- " hả, cậu thật biết đùa, tôi còn không có mảnh tình vắt vai lấy đâu ra yêu đương.
Cậu đang tương tư cô nào sao "
- " Sáng nay tôi gặp cô gái, cô ấy rất dịu dàng, xinh đẹp.
làm trái tim tôi loạn nhịp, tôi nghĩ tôi yêu cô ta rồi."
- " Vậy sao, cậu không gặp lại cô ấy thử xem còn cảm giác đó không.
Với gương mặt sát gái này mà cô ấy không ngó ngàng đến cậu sao, thật là hiếm đó"
- " Tôi còn không biết cô ta tên gì ở đâu, tôi đụng phải cô ấy trên đường nhưng chưa kịp hỏi gì cô ấy nói không sao rồi vội đi, giờ tôi cũng không biết tìm cô ấy ở đâu" Tuấn Khang ủ rũ than ngắn thở dài
người ngồi uống rượu với nhau đến h đêm thì kêu tài xe đưa về.
Về đến nhà thấy Ân Hạ ra mở cửa anh thắc mắc
- " Sao giờ này cô còn thức"
- " Tôi đang vẽ thì thấy hơi mỏi nên đi dạo chút, giờ tôi lên phòng đây"
- " Ngồi nói chuyện với tôi một chút được không?"
- " Anh muốn nói chuyện gì?"
người vừa đi ra vườn hoa vừa nói với nhau
- " Cô đã yêu ai bao giờ chưa?"
- " Sao anh lại hỏi như vậy?" mặt cô đỏ lên giống như bị nói trúng tim đen vậy
- " Tôi thắc mắc thôi, yêu là như thế nào? "
- " Từ trước đến giờ anh chưa yêu ai sao "
- " Chưa từng, cuộc sống của tôi không cho phép tôi có thời gian để yêu, tôi có được ngày hôm nay cũng phải rất khó khăn làm gì có thời gian để tập trung vào một mối quan hệ "
- " Tôi cũng chưa từng yêu ai cả, nhưng tôi có đọc quyển sách, nó nói là khi yêu người ta sẽ luôn nghĩ về đối phương, luôn lo lắng quan tâm cho đối phương, đặc biệt mỗi khi người gần nhau thì con tim sẽ thổn thức và loạn nhịp"
Cô nói đến đây chợt cô và anh cùng nghĩ về những lần nói chuyện với nhau những lần quan tâm lo lắng cho nhau.
Chợt người nhận ra gì đó
- " Tôi đi về phòng đây " cả cùng đồng thanh nói
người ngại ngùng nhìn nhau mặt đỏ bừng bừng, cô vội che mặt chạy đi.
Còn anh ở lại nhìn theo bóng cô mà lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Nhưng không ai biết Liễu Ý Như đã xuất hiện và nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của người, trong lòng cô dâng lên nỗi bất an, cô phải triển khai kế hoạch sớm trước khi hai người càng tiến sâu hơn.
Sáng hôm sau vẫn như thường ngày cô thức dậy chuẩn bị bữa sáng rồi đi học.
Trên lầu truyền xuống giọng nói:
- " Đi mà anh cho em đến công ty với anh đi, em ở nhà thấy buồn chán lắm" cô khoác tay anh nũng nịu nói
- " Em thấy chán thì đi shopping đi cứ lấy thẻ của anh mà tiêu, còn không thì về Liễu gia thăm gia đình đi.
Công ty không phải nơi để chơi, anh bận nhiều việc lắm"
- " Thương à cho con bé đến công ty đi, con bé rất quý con nên nó không muốn xa con thôi.
Đến công ty với nhau có nhiều thời gian tìm hiểu biết đâu sau này về chung nhà cũng nên " dì Lan vừa nói vừa cười
- " Đó anh nghe dì nói chưa, mấy năm nay em đã thích anh rồi nên e nhất quyết chỉ làm vợ của anh thôi"
- " Đi thì đi, còn chuyện khác tính sau.
Để người ngoài nghe được không tốt cho em" anh cau mày khó chịu nói chuyện với Ý Như
Anh chợt để ý đến Ân Hạ, mắt cô đượm buồn, mi mắt cụp xuống.
Cô dọn bàn ăn rồi thưa mọi người đi học
- " Cô chờ tôi chở cô đến trường" anh không nhìn cô nhưng nói vọng ra
- " Dạ thôi, tôi đi bộ được rồi ạ, cảm ơn cậu chủ" nói xong cô chạy thật nhanh vì lúc này cô cảm thấy rất ngột ngạt.
Nước mắt cô chực trào rơi ra, cô không hiểu tại sao mình lại như vậy.
Anh nhìn theo bóng cô chạy mà trong lòng thấy xót xa, tim anh có chút nhói anh đã yêu cô rồi, yêu thật rồi chỉ có yêu mới khiến con người ta như vậy.
Liễu Ý Như thấy hết mọi chuyện cô có vẻ rất đắt ý.
Vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với dì Lan.
Ăn xong cô và anh đến công ty.
Đến nơi cô khoác tay anh như một đôi tình nhân.
Cô mặc một chiếc váy ôm sát cơ thể, ôm trọn vòng của cô làm mọi người nhìn thấy thật ngưỡng mộ.
Mọi người xôn xao không biết cô gái này là gì của Tôn Tổng, sao hôm nay Tôn Tổng lại dắt phụ nữ đi làm....!Cô nghe những lời bàn tán trong bụng vui mừng.
Cả cùng nhau vào thang máy đến tầng cao nhất là phòng làm việc của anh
- " Em vào phòng nghỉ đi, anh còn phải làm việc"
- " Không đây em ngồi đây nhìn anh làm việc, ở một mình chán lắm " cô cứ nũng nịu
- " Tùy em thôi "
Về phần Khánh Thương và Ân Hạ người không thể tập trung làm gì cứ nghĩ về đối phương.
Cả người đều không chấp nhận được việc họ đã yêu trong thời gian ngắn như vậy.
Nhưng họ không biết phải làm sao, phải đối mặt với nhau như thế nào.
Vì đây đều là mối tình đầu của họ.
người thì đã tuổi gai góc, lạnh lùng và cô gái tuổi dịu dàng, nhẹ nhàng có trái tim mỏng manh của người con gái mới lớn..