"Ùm tôi có thể ôm chúng một chút được không?"Tạ Yên Ninh ngước nhìn anh hỏi,anh ta cao hơn cô một cái đầu cộng thêm bờ vai,đã vậy cô còn đang ngồi ngước lên nhìn cũng thật mõi cổ.
"Được,nhưng đừng làm chúng sợ.Tuy cô là người cứu chúng nhưng chúng không quen cô cho nên cũng có thể cắn hoặc cào cô lúc nào không hay.Chó đang bị bệnh mà,cắn rồi cũng hơi phiền phức đó"Anh ta từ tốn nói xong đi lại mở lồng sắt giúp cô.Tạ Yên Ninh nhìn hai chú cún con thấy có người mở cửa còn nhìn chúng châm châm như thế thì lui ra sau vào sâu trong hóc,miệng hơi gầm gừ những tiếng gừ đe doạ nhưng vì còn quá nhỏ cho nên tiếng gừ ấy lại không có một chút sức đe dạo nào thậm chí là giọng rất nhỏ nữa vì đang bị bệnh không còn chút sức,con màu trắng bạc hình như đang cố bảo vệ con màu nâu bạn mình kia cho nên che chắn ở phía trước đề phòng có người bắt lấy bạn của mình.Giống như chỉ cần cô đưa tay vào thôi thì nó thật sự sẽ vồ đến mà cắn mạnh vào tay cô một phát thật đau cho dù phải mất cái mạng nhỏ này cũng quyết phải bảo vệ.
Tạ Yên Ninh nhìn chúng đề phòng mình như vậy cũng thật buồn lòng,cô chỉ là muốn ôm chúng một chút để cho chúng có thể cảm thấy còn có cô muốn nhận nuôi chúng,còn có cô muốn làm một người thân,một ngừơi bạn của chúng,san sẽ cho chúng một chút hơi ấm thôi mà sao chúng lại có thể tuyệt tình thế kia chứ!Cô nhăn mày lo lắng không thôi,chúng như vậy thì sao cô có thể ôm được.Tay đưa lên rồi để xuống vài lần,lưỡng lực không thôi.
Vị bác sị đó nhìn cô khốn khổ như vậy cũng không đành lòng,anh ngồi xuống kế cô đầu hơi cuối xuống nhìn vào trong lồng sắt.Miệng nhách lên tạo thành một nụ cười hoà nhã ấm áp,khuôn mặt anh trông lúc này thực sự rất rất tuyệt đẹp hơn khuôn mặt lạnh nhạt khi nãy.Anh bây giờ như một vị thiên sứ tỏa ra ánh hào quang ấm áp cứu rỗi chúng sinh,thì ra anh ta cũng biết cười,còn là cười đẹp như vậy.Tạ Yên Ninh nhìn anh nhẹ nhàng đưa tay vào bên trong lòng sắt,từ từ đưa đến hơn sờ vào bộ lông mềm của con husky phía trước,động tác của anh nhẹ nhàng thoang thoảng.Mỗi cái nhắt tay khi sờ nhẹ vào bộ lông của nó như có ma lực vậy,tạo ra cái thứ cảm giác thoải mái và tin tưởng,làm cho người ta không thể nào từ chối lại anh được.Cộng thêm khuôn mặt hoà nhã ấm áp kia đã làm cho con chó nhỏ lưỡng lự suy nghĩ không biết có nên cắn hay là không,ánh mắt nó nhìn anh đầy sự thâm dò và cảnh giác.
Nhưng anh vẫn như thế,vẫn từ từ xoa bộ lông nhỏ của nó,như muốn xoa dịu đi sự cảnh giác và đề phòng kia.Anh không làm gì thêm chỉ như thế từ tốn sờ nhẹ vào lông nó,cho đến một lúc lâu sau anh rời tay khỏi người nó xong chìa tay về phía nó nói bằng chất giọng nhẹ nhàng:
"Làm bạn chứ?"
Chú husky nhìn ánh mắt của anh,rồi nhìn lại bàn tay trước mặt nó.Nó do dự đưa cái chân trước lên từ từ đặt lên tay của anh,đặt vào tay anh là sự tin tưởng anh,sự tín nhiệm,tin cậy ở anh sẽ không hại nó cùng bạn của nó.Động vật cũng như con người ta vậy,nó cũng biết đau biết yêu,có trái tim biết khóc khi đau khổ và biết hạnh phúc khi được yêu thương được cho đi và nhận lại.Cho nên vì thế anh luôn xem chúng như một người bạn,một người bạn sẽ không bao giờ phản bội mình,một người bạn sẽ cùng mình chia sẽ những buồn vui trong cuộc sống.
Chúng sẽ không như những con người ngoài kia.Tốt xấu khó lường,họ không giống như chúng,một chú chó dữ nếu bạn biết cách xoa dịu thì chúng sẽ thực sự là bạn cho dù lúc trước chúng có dữ đến đâu đi chăng nữa.Còn con người thì khác,họ sẽ chẳng bao giờ giống những gì mình tưởng cho dù mình có làm gì đi chăng nữa.Lòng người khó đoán được,làm sao biết được ai tốt ai xấu trông khi chỉ nhìn vẻ bề ngoài của họ.
Từ nhỏ vì sự việc kia sảy ra,anh đã mất dần niềm tin vào cái thứ gọi là tình cảm ở mọi người trong gia đình,mất dần tin tưởng ở mọi thứ trước mắt mình thấy khi còn nhỏ luôn xem đó là sự yêu thương thật sự họ dành cho mình,sống tranh giành để có được thứ mình muốn đó là lẽ sống mà con người ở đó đặt ra cho chính bản thân mình,anh mất đi niềm tin sống cách biệt với nơi đó chuyển đi nơi khác sống.Sống cho mình một múc đích do chính mình muốn,sở thích của bản thân mà không cần phải quan tâm sắc mặt của những ai khi ở nơi đó.Sở thích của anh là nuôi động vật,vì thế mà anh học làm bác sĩ thú y và mở cửa tiệm nhỏ này,tuy đơn giản nhưng thoải mái không gò bó hay khó khăn gì,đối với anh sống như vậy đã là quá đủ rồi không cần phải lo gì nữa.
Tạ Yên Ninh nhìn chú chó cứ như thế mà tin tưởng đặt chân trên vào tay anh rồi thu mình lại không gầm gừ như lúc nãy nữa mà hâm mộ.Thật hay,đúng là bác sĩ thú y mà thật biết cách làm dịu động vật nhỏ.Cô mắt sáng nhìn anh ôm chúng ra khỏi lồng rồi sờ chúng,cô nhìn chúng hiền lành không chống cự gì chỉ để cho anh sờ soạn mà cũng muốn không thôi.
"Cô muốn không?"Anh nhìn cô mà cừơi nhẹ.Tâm tư cũng thật đơn giản đi,thật hiếm thấy.Sống ở đó lâu như vậy dần anh cũng luyện cho mình một con mắt nhìn thấu tâm tư người khác lúc nào cũng không hay.
Cô nghe anh hỏi mà gật đầu,anh nhẹ nhàng đưa một con cho cô ôm,nhận con màu trắng bạc từ tay anh sang cô hơi ngơ nhè nhẹ sờ vào lông nó.Nó thật nhỏ,người ốm như vậy!Nhìn chúng ốm go mà cô thầm quyết kỳ này về bồi bổ lại chúng cho béo ra như con Mập nhà cô lúc trước vậy,haizz giờ nhắc lại mới nhớ cô cũng thật nhớ nó,không biết bên đó nó ra sao rồi?Cô chết đi rồi không biết ai sẽ nhận nuôi nó giúp cô nữa?Ở bên đó cô không có bạn bè gì chỉ có nó làm bạn,cùng vui cùng buồn giờ nghĩ lại cô thực sự rất nhớ nó.
Anh bác sĩ vừa sờ lông cún nhỏ vừa nhìn cô trông có vẻ thất thần thì hỏi"Cô không sao chứ?"
Tạ Yên Ninh nghe anh gọi thì giật mình xoay qua cười nhẹ"À không có gì...đúng rồi anh tên gì,tôi tên Tạ Yên Ninh xin được làm quen"
"Tôi tên Mặc Quân Nguyên,xin được làm quen"Tạ Yên Ninh,cái tên này thật quen anh như đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
"Chào,à anh làm nghề này lâu chưa?"Cô bắt chuyện hỏi.
"Được năm rồi,còn cô hiện giờ đang làm nghề gì?"
"Tôi á!...a haha giờ đang ở không thôi ấy mà."Tạ Yên Ninh xấu hổ gãi đầu,nghĩ lại cô xuyên qua đây cũng đã lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm được công việc để làm,từ khi xuyên qua đây chỉ ăn bám Trịnh Khương Nghị không làm gì cả chỉ ở nhà dọn dẹp rồi nấu ăn đợi anh ta trở về.
Nghĩ tới đây cô cũng cảm thấy thật ấy náy,nói mình sẽ tự sống một cuộc sống yên bình cho chính mình,tự làm láy việc của mình mà không nhờ ai cuối cùng đâm ra là vẫn sống nhờ Trịnh Khương Nghị chu cấm cho.Cô thật vô dụng mà.
"Ra là vậy"Mặc Quân Nguyên gật đầu xem như đã hiểu.
"Anh vì sao không làm một công việc khác mà lại chọn công việc này,nhìn anh tài giỏi như vậy kia mà cũng có thể làm Tổng giám đốc ấy chứ"Cô đùa nói.
Mặc Quân Nguyên bị cô đùa cũng chỉ cười cười"Thích thì làm thôi,chỉ cần đó là việc mà mình thích thì việc gì không làm.Chỉ sợ là không có ý chí thôi"
Tạ Yên Ninh nghe anh nói thì ngẩn người.Việc mình thích thì mình làm sao!
"Hủm sao vậy?Không được à?"
"À không,không phải hehe"Thích thì làm,cũng đúng hen.Việc mình thích là gì nhỉ?
...
Về đến nhà thì nhận được tin Trịnh Khương Nghị sẽ đi công tác ngày sau mới trở về.Làm cho cô vui gần chết,đi đi đi luôn cũng được khỏi cần về.Bộ anh tưởng tôi không biết chuyến đi công tác này một phần là vì công việc cũng một phần anh bồi đấp tình cảm với Lưu Y Nhan chứ gì,tôi đây không quan tâm anh làm gì kệ anh.Anh muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi.
Tạ Yên Ninh vui vẻ đi tắm rửa rồi ăn trưa xong đi ngủ.Nhưng nằm trên giường rồi,lăng qua lăng lại thế nào cô vẫn không ngủ được.Trong đầu luôn nghĩ về lời nói của Mặc Quân Nguyên lúc sáng;
"Thích thì làm thôi,chỉ cần đó là việc mà mình thích thì việc gì không làm.Chỉ sợ là không có ý chí thôi"
Cô trằn trọc suy nghĩ,sống như vậy cũng không tốt lắm không có công việc thì sau này ly hôn rồi cô sống thế nào đây.Tuy bên đây vật chất môi trường,đời sống không giống ở thế giới bên kia cho lắm nhưng nếu cứ thế này thì không được rồi.Làm gì bây giờ,mình thích làm gì nhất nhỉ?...
Nghĩ một hồi chính mình ngủ mất lúc nào cũng không hay.Thôi đành chiều nghĩ tiếp vậy.