"Tạ Yên Ninh, Tạ Yên Ninh cô đâu rồi" Trịnh Khương Nghị hấp tấp mở cửa đi vào nhìn xung quanh căn nhà, thấy dì Hà vừa dọn dẹp lại nhà vừa rơi lệ, nhìn đồ đạc xung quanh như lộn xộn cả lên. Anh nhìn mà không khỏi nhăn mày lo lắng tột cùng, dì Hà thấy Trịnh Khương Nghị trở về thì để đồ trên tay xuống đi đến Trịnh Khương Nghị.
"Đại Thiếu Gia cậu cuối cùng cũng trở về rồi. Phu Nhân cô ấy..."Dì Hà vừa khóc vừa đưa tay chỉ những thứ không bề bộn dưới kia. Ý như nói Tạ Yên Ninh không thấy đâu chỉ thấy mớ hỗn độn như thế này khi trở về.
Trịnh Khương Nghị mặt đen đi, lạnh lùng thốt giọng hỏi "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"
"Tôi không rõ, lúc trưa nay Lục Tiểu Thư đến đây. Tôi tưởng cô ấy là đến tìm cậu thì nói cậu không có nhà, cô ấy mắng tôi rồi đi vào nhà không nói không rằng mục đích. Lúc sau bổng dưng bảo tôi đi mua nước ép trong siêu thị cho cô ấy, nhưng thái độ rất cọc cằn như đang thúc giục tôi đi cho thật nhanh vậy. Tôi cũng không nói gì nên đi mua, khi về thì đã thấy mọi thứ như thế này nhưng tuyệt nhiên không thấy Đại Thiếu Phu Nhân đâu, Đại Thiếu Gia tôi rất lo cho cô ấy.. mắt của cô ấy..."
Dì Hà nói đến đây thì đã thấy Trịnh Khương Nghị có gì đó không ổn, xung quanh không khí bắt đầu lạnh dần, nhiệt độ hạ thấp. Anh mặt lạnh đến đỉnh điểm, tay nắm chặt đến nỗi cả gân xanh. Miệng nói thầm gì đó rồi bước nhanh vào trong thư phòng, ngồi vào bàn làm việc mở loptop ra bấm cái gì đó. Dì Hà vì lo lắng cho Tạ Yên Ninh mà cũng muốn vào xem, nhưng sợ Trịnh Khương Nghị không cho phép nên cứ lưỡng lự trước cửa phòng mãi chẳng vào được.
Trịnh Khương Nghị nào mấy quan tâm đến việc đó, anh bây giờ cự kỳ lo lắng cho Tạ Yên Ninh, cô ấy vừa mới khỏi bệnh hai mắt lại không nhìn thấy được gì nay lại mất tích không biết rốt cuộc đã sảy ra tranh chấp gì, nhưng anh dám chắc chắn được rằng chuyện này có liên quan mật thiết với Lục Vi Doanh. Lục Vi Doanh không mục đích mà đến, theo lời dì Hạ mọi hành động đều có gì đó rất mờ ám, Lục Vi Doanh đến Tạ Yên Ninh lại đột nhiên mất tích. Như vậy cho thấy Lục Vi Doanh chính là người khả nghi nhất.
Trịnh Khương Nghị nghiêm mặt nhanh tìm camera an ninh của căn nhà, ở đây mỗi căn hộ đều có vài chiểc camera riêng ở mọi ngóc ngách trong nhà để đề phòng những việc bất trắc sảy ra cho chủ căn hộ. Thật may là lúc đó anh không từ chối việc lấp đặt thiết bị này. Camera được mở lên tua về đoạn ban trưa vào giờ trưa trở đi.
Dì Hà đứng bên ngoài nhìn sắc mặt của Trịnh Khương Nghị ngưng trọng đi thì càng thêm lo âu, dì Hà đành nhắm mắt bất chấp đi vào trong thư phòng lại bàn làm việc của Trịnh Khương Nghị mà xem, Trịnh Khương Nghị không quan tâm vẫn theo dỗi mọi hoạt động của Tạ Yên Ninh hiện trong loptop. Khi đồng hồ trên màn hình hiện lên số giờ giờ phút thì đã thấy chiếc camera số hiện lên hình ảnh Lục Vi Doanh lớn tiếng đứng bên ngoài cửa xong vào trong nhà một cách thản nhiên, rồi chiếc camera số hiện lên hình ảnh Lục Vi Doanh bảo dì Hà đi mua nước cho bản thân bằng thái độ hối thúc đanh đá. Trịnh Khương Nghị xem đến đây mặt càng thêm đen xuống, mày kiếm nhíu chặt. Anh mặc dù đã cực khó chịu trong lòng nhưng vẫn cố bình tĩnh bản thân xem tiếp.
Nhưng cố thôi miên bản thân mình gắn gượng không giận dữ đến đâu thì khi giây phút nhìn thấy hình ảnh Lục Vi Doanh thô bạo nắm tóc của Tạ Yên Ninh còn mắng những lời thô tục xúc phạm người khác kia thì anh đã thực sự phát điên, nhìn thái độ ngông cuồng của Lục Vi Doanh và bộ dáng chật vật không khuất phục của Tạ Yên Ninh càng khiến cho tim anh như thắc lại. Anh xiết chặt hai bàn tay, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng. Dì Hà bên cạnh cũng không ngờ được mà lấy hai tay che miệng, không ngờ Lục Tiểu Thư lại độc ác đến như vậy, bộ dáng hận thù điên dại kia làm cho dì lo sợ hơn bao giờ hết.
Trịnh Khương Nghị cố lắng tai nghe từng tiếng cãi cọ quyết liệt trong kia, cho đến khi Lục Vi Doanh thốt ra mục đích thật sự khi đến đây thì anh đã hoàn toàn kinh sợ. Ngay cả dì Hà càng thêm kinh ngạc cùng hoản loạn.
Dương Nhất Thành.
Thì ra là ông ta, cái lão già đáng chết hàng vạn lần kia. Lúc trước tôi tha cho ông vì không muốn đôi co, nhưng bây giờ là do ông tự chuốc lấy khổ cho mình. Ông đã thành công khiến cho tôi phải tức giận rồi đó, được ông muốn đấu với tôi lắm chứ gì, tốt tôi sẽ cho ông toại nguyện,...
" Chết tiệt"
Trịnh Khương Nghị ít khi tức giận đến độ chữi tục một ai đó, nhưng giờ anh lại phải tự mình thốt ra câu nói thô thiển kia thì có thể hiểu được rằng anh đã giận dữ đến cỡ nào. Trịnh Khương Nghị đập bàn, lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho ai đó.
Tiếng chuông reo một hồi dài cuối cùng cũng mở máy.
"Alo Nhật Hoàng, tôi có việc nhờ cậu đây. Điều tra giúp tôi hiện giờ Dương Nhất Thành ông ta đang ở đâu, và mục đích sắp tới của ông ta là gì. Xong rồi thì báo ngay cho tôi, tôi cho cậu phút, nhanh"
Trịnh Khương Nghị tâm hoàn toàn rối bời cùng lo lắng, không biết Lục Vi Doanh cô ta đã đưa Tạ Yên Ninh đi đâu. Nếu như không nhanh đến chậm một bước... anh chắc chắn sẽ hối hận cả cuộc đời, có trả mãi cũng không hết. Tạ Yên Ninh là tôi hại cô, là tôi không tốt. Tôi biết Lục Vi Doanh câm phẫn có dã tâm với cô đã lâu nhưng vẫn vì tình nghĩa anh em mà bỏ qua, nay thật không ngờ Lục Vi Doanh lại độc ác đến mức mất đi nhân tính này. Là tôi không tốt, nếu lần này có thể thành công cứu cô trở về tôi hứa sẽ không để bản thân ngu muội gián tiếp hại cô như vậy nữa, không để bản thân vì một chữ tình mà trở nên mất đi lí trí ngu ngốc không biết gì.
Xin lỗi.
Trịnh Khương Nghị ngồi tự dằn vặt trách móc bản thân mình thật lâu cho đến khi tiếng đỗ chuông điện thoại cắt đứt đi suy nghĩ của anh thì anh mới tức tốc hoàn hồn lấy điện thoại nghe "Sao rồi"
"Thưa Giám Đốc, theo như tin tình báo cho biết được rằng hiện giờ Dương Nhất Thành đang chuẩn bị đến một khách sạn sao tên là Sao Băng"
"Đáng chết" Trịnh Khương Nghị mắng lớn, anh nhanh chân cầm lấy chìa khoá chạy ra khỏi cửa phòng. Đi được một đoạn thì dừng lại quay ra sau nhìn dì Hà vẫn còn chưa biết gì ngơ ra một chổ.
"Dì Hà, dì ở nhà chờ tôi. Tôi đi đưa Đại Thiếu Phu Nhân trở về, nhớ đừng nói chuyện này cho ai biết nghe chưa"
" À vâng vâng... Đại Thiếu Gia cậu nhớ cẩn thận đó"
" Tôi biết rồi" Trịnh Khương Nghị gật đầu dùng một tốc độ thật nhanh rời đi.
Xe chạy trên đường, băng qua dòng cao tốc dài dăng dẳng như băng qua một kỷ băng hà. Trịnh Khương Nghị đạp chân ga chạy với tốc độ cao trên đường cao tốc. Tâm lo âu pha lẫn tức giận, lòng anh như có một đống tơ hỗn độn mà cào cấu phức tạp muôn bề, việc anh có thể làm hiện giờ chính là chạy thật nhanh đến đó cứu Tạ Yên Ninh ra. Nếu như Tạ Yên Ninh có mệnh hệ gì, anh sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình. Có lỗi với cô ấy, với cha mẹ và với cả chính mình. Trong cuộc đời suốt năm qua, chưa bao giờ anh lại cảm thấy bản thân mình thật tệ hại đến như vậy, trong vài tháng qua đã buông lỏng cuộc sống không quan tâm đến người được gọi là vợ kia của mình, khiến cho cô gặp phải bao nhiêu là chuyện đau thương. Anh cảm thấy, bây giờ có dùng cảm tâm can mình ở bên cô đối đãi thật tốt với cô cũng không đủ.
Trịnh Khương Nghị tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt chất chứa bao nhiêu là niềm hối hận muôn bề.
Dương Nhất Thành, lần này tôi nhất quyết không buông tha cho ông đâu.Nợ này tôi nhất quyết bắt ông trả đủ, đền lại gắp lần.
...
Lục Vi Doanh cho người vào thay đồ cho Tạ Yên Ninh vẫn còn chiềm trong hôn mê một bộ váy ngủ thật mỏng, mỏng đến nỗi như có thể từ lốp vãi mỏng kia nhìn xuyên qua thấy đựơc cảnh xuân bên trong, khiêu gợi vô cùng.
Lục Vi Doanh nhìn mà hài lòng, kêu người dùng dây trối Tạ Yên Ninh lại, dùng vãi bịt miệng. Để cô nằm trên chiếc giường sang trọng, phía trước chính là một cái máy quay đời mới được dựng sẵn ở đó. Xong việc Lục Vi Doanh cười lớn, đi đến nơi Tạ Yên Ninh đang nằm bóp cầm của cô:
"Chúc mày may mắn, hãy thật vui vẻ hưởng thụ sự đãi ngộ đặt biệt mà tao đã bày sẵn cho mày đi nhé. Tạm biệt..."
Lục Vi Doanh cười độc ác một tràng dài, từ sau có một người phụ nữ đi tới nói nhỏ vào tai của Lục Vi Doanh.
" Lục Tiểu Thư, Dương Nhất Thành ông ta đến rồi"
"Vậy sao, được đi thôi" Lục Vi Doanh cao ngạo bước đi, vừa đi vừa quay ra sau nhìn Tạ Yên Ninh đang nằm trên giường mà cười tà.
Sau khi Lục Vi Doanh rời đi thì Dương Nhất Thành cùng thuộc hạ bước vào, gã nhìn người phụ nữ quen thuộc mà gã luôn ao ước đang nằm như một nữ thần say ngủ trên chiếc giường lớn, bộ váy ngủ kích tình cùng cơ thể đẹp đẽ đập vào mắt của gã khiến cho gã như một chút nữa thôi đã kiềm lòng không được mà nhào lên. Gã quay sang nhìn tên thuộc hạ đứng bên cạnh, nhăn mặt quát:
"Còn đứng đó làm gì, cút ra ngoài canh cho ta"
"Vâng"
Gã thuộc hạ rời đi thì cuối cùng Dương Nhất Thành cũng bước lên với tâm trạng đầy vẽ thèm khát, nét dâm đãng hiện lên hết trên khuôn mặt.
Gã ngồi lên giường, bàn tay ma quỷ đưa lên vuốt nhẹ bờ vai mềm mại nhỏ nhắn của Tạ Yên Ninh một cách nhẹ nhàng, khi bàn tay đó chạm vào làn da mỏng mịn ấy gã như cảm nhận đựơc có một luồng điện chạy thẳng vào người khiến cho gã càng thêm thích thú không thôi. Bàn tay ấy không chỉ dừng ở nơi đó mà còn từ từ vuốt ve xung quanh, trượt đến cổ rồi lại đến khuôn mặt mỹ lệ.
Thuốc mê dần tan Tạ Yên Ninh đang hôn mê thì dần tỉnh, người đau nhứt không thôi. Cô từ đau đớn tỉnh lại, nhận ra có gì đó không ổn. Có thứ gì đó đang xoa nắn trước ngực của mình khó chịu muôn phần, cho đến khi bị dây thần kinh cảm giác đánh ập vào lí trí thì cô mới hoảng sợ mà mở mắt ra muốn hét lên nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra được rằng bản thân đã bị trối lại từ bao giờ, miệng không thể thốt lên, mắt cũng không thể nhìn thấy được không biết là ai.
" Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi, nữ nhân của ta"Dương Nhất Thành vui mừng đưa tay lên sờ vào khuôn mặt của Tạ Yên Ninh một cách say mê khiến cho cô ghê tởm muốn hét lên nhưng không được, người giãy giụa muốn né tránh bàn tay dơ bẩn đó.
Miệng chỉ có thể thốt ra được tiếng ư ư trong vô vọng, Tạ Yên Ninh hoảng loạn vùng vãy. Dương Nhất Thành nhìn bộ dạng kích động của cô càng thêm vui thích, gã cười dâm tà ngừơi ngồi lên trên cô dùng chân đè hai chân không yên phận của Tạ Yên Ninh lại, tay nắm cầm của cô muốn giữ cô yên một tay khác xoa nắm bờ vai trắng non mềm. " Bảo bối, em yên đi nào ngoan ta thương. Sẽ nhanh thôi em sẽ là người của ta, nào để ta thương ta yêu chiều em"
Tạ Yên Ninh bị đèn giữ chặt không thể làm gì được, nước mắt cố kiềm nén lưng tròng trong đôi mắt diễm lệ.
Khương Nghị, anh vì sao vẫn chưa đến cứu em. Em thật sự rất sợ hãi,...
Dương Nhất Thành thấy cô muốn khóc thì vui sướng, thật đúng như những gì gã mong muốn. Chính là có thể nhìn thấy người đẹp rơi lệ, mềm yếu trong lòng mình. Điều đó khiến cho gã kích thích càng thêm kích thích không thôi, càng muốn ôm muốn hôn, muốn nâng nêu thêm ngàn vạn lần nữa.
Dương Nhất Thành cuối người xuống hít một hơi làn hương thơm trên cơ thể của Tạ Yên Ninh, gã mê đấm mà xôn xao trong tim muốn nhiều hơn nữa. Tạ Yên Ninh cảm nhận hơi nóng nơi cổ thì sợ hãi vùng vãy đạp chân, miệng ư ư lắc đầu. Dương Nhất Thành bị phản kháng cũng không tức giận, gã lấy tay dùng sức cố định đầu của cô lại, miệng hôn lên má trượt lên tai rồi lại đến cổ một cách thô bạo.
Tạ Yên Ninh hoảng sợ tột cùng, cô không thể làm gì khác hơn đựơc chính là cố dùng sức ở chân mà đạp, đạp liên tục cố thoát ra. Cô không thể cứ như thế để cho gã làm nhục như vậy đựơc, bây giờ mềm yếu chính là làm hại chính bản thân mình. Tạ Yên Ninh lấy hết sức lực giãy giụa vừa đạp chân lên lưng gã, Dương Nhất Thành đang thoả mãn thì bất ngờ bị đạp một cái thật mạnh vào lưng một cách đau đớn, gã bị đau mà ngã sang một bên Tạ Yên Ninh nhân cơ hôi lại dùng thêm sức đạp mạnh một cái nữa trúng ngay bụng của gã khiến cho gã hét lên mà trượt xuống giường đau ôm bụng. Tạ Yên Minh chật vật ngồi dậy muốn chạy trốn nhưng thật khó khăn.
"Con khốn khiếp...mày dám đá tao"Dương Nhất Thành bị chọc giận, gã cố ngồi dậy đi đến nắm tóc của cô giật lên tát một cái thật mạnh vào ngay má.
Dương Nhất Thành một tát vẫn chưa thoả mãn, gã đập mạnh đầu cô vào tường một cách thô bạo hai ba lần. Tạ Yên Ninh bị đập đầu vào tường mà đau đớn ngã quỵ, đầu dần chảy xuống dòng máu đỏ tươi, cô như cảm thấy đầu mình đau muốn nổ tung choáng váng không định đựơc nữa. Dương Nhất Thành vẫn chưa tha thứ, dùng tay nắm tóc cô kéo lên, xé toạt bộ váy mỏnh manh trên cơ thể cô ra, miệng mắng "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không, được tao cho mày uống. Mày với thằng chồng khốn khiếp của mày cũng như nhau thôi, cùng một bọn đáng chết đê hèn... Lần này tao không bỏ qua cho mày nữa đâu"
Gã định tát Tạ Yên Ninh thêm thì bổng cửa đã bị đá bay ra, hai tên thủ hạ đứng canh cửa lúc nãy giờ đã bị đá nằm ngất ra đất. Trước mắt chính là Trịnh Khương Nghị, nhìn anh như một kẻ điên. Mắt đỏ ngầu khuôn mặt lạnh giá, gân cốt xung quanh cơ thể nổi lên trong rất đáng sợ như một vị thần chết đến đồi mạng người. Dương Nhất Thành nhìn hai tên thủ hạ bị đánh hạ gục ra đất thì đổ mồ hôi hoảng sợ buông Tạ Yên Ninh ra nhảy xuống giường muốn né tránh.
Trịnh Khương Nghị nhìn Tạ Yên Ninh váy áo không chỉnh tề bị xé ra ngã xuống giừơng, chật vật bị trối lại, trên trán là vết thương mới bị va chạm vào tường tạo thành máu chảy đầm đìa, khuôn mặt nhợt nhạt mơ hồ như có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Anh càng nhìn càng thêm câm giận, anh điên cuồng đi từ từ đến gần Dương Nhất Thành.
Dương Nhất Thành sợ hãi nhìn bộ dáng đáng sợ của Trịnh Khương Nghị trước mắt, sắp chết đến nơi nhưng gã vẫn ngoan cố bảo vệ cái tôi của chính mình. Gã quát: " Trịnh Khương Nghị mày đừng qua đây... mày... mày thử động vào tao xem, rồi mày sẽ phải hối hận"
"Hối hận... để xem ai mới sẽ là kẽ hối hận" Anh nắm chặt nắm đấm, giọng trầm thấp khàn khàn càng khiến cho anh thêm một phần khí thế bức người.
"Lũ khốn, tụi bây còn không mau đến bảo vệ tao" Dương Nhất Thành sợ sệt quát lên, một đám vệ sĩ từ ngoài chạy vào bao vay xung quanh căn phòng.
Có chừng hơn tên đứng quanh, Dương Nhất Thành thấy vậy thì đắc ý. Quăng ngay bộ dáng sợ hãi lúc nãy đi, hiên ngang đứng dậy đi ra sau lưng bọn thuộc hạ cười hèn.
"Trịnh Khương Nghị, xin lỗi nhưng xem ra mày mới phải là người hối hận rồi."
Tạ Yên Ninh nữa tỉnh nữa mê, trước mắt như dần sáng lên một cách mờ ảo, như có một làn nước trong veo trước mặt vay quanh khiến cho mọi hình ảnh trước mặt mờ mờ ảo ảo không thực. Cô có thể nhìn thấy có rất nhiều người áo đen bao quanh lấy một người, người đó nhìn trong rất quen... rất quen thuộc...
"Khương Nghị, là anh đúng không... cuối cùng... anh cũng đến rồi..."Tạ Yên Ninh giọng thì thào rồi tắc liệm đi, Trịnh Khương Nghị đứng trong đám người nhìn Tạ Yên Ninh nằm ngất đi trên giường mà đau lòng, anh nhìn đến tức giận.
"Tạ Yên Ninh... yên tâm, đã có anh bên em rồi" Anh nói thầm trong miệng, khuôn mặt kiên định hơn bao giờ hết. Anh bây giờ việc quan trọng nhất chính là phải nhanh giải quyết đám người này rồi mau chóng đưa cô đến bệnh viện, nếu không thì sẽ thật sự nguy cấp.
Dương Nhất Thành cười to hung tợn" Còn đứng đó làm gì, mau lên hết cho tao"
Bọn thuộc hạ nhận được lệnh cùng nhau xong lên, Trịnh Khương Nghị nhanh nhẹn né tránh những nhát đao trên tay kẻ thù. Thủ thuật nhanh nhẩu đỡ một đường quyền, đánh một đường quyền. Thân thủ bất phàm như một cao thủ võ thuật lâu năm, những đường quyền cước đá đều chuẩn sát chuyên nghiệp không sai lệch một li. Anh lúc trước thật ra đã học võ từ nhỏ, cùng chung với một người cũng có thể được cho là bạn cũng có thể được cho là kẻ địch đối đầu với nhau.
Còn nhớ năm học trung học anh cùng cậu ta quyết không phân thắng bại đại chiến tiếng đồng hồ liền không nghỉ, cho đến khi cả hai vết thương khắp ngừơi sưng lên đau đến nỗi đứng không vững mới kết thúc trận đấu cùng nhau mệt mỏi đi vào phòng y tế của trừơng chữa thương, bị cô y tế phàn nàn đến nhức cả tai. Năm đại học thì thi nhau về việc học lực xếp hạng đến nỗi không ai hơn thua ai, cho đến ngày thi thì cả hai vì ôn bài quá dữ dội mà thân thể tàn tạ, quần thâm mắt đen như gấu trúc ngừơi lại gầy đi mấy ký, thật sự nhớ đến vẫn còn rất thê thảm. Là đối thủ không đội trời chung suốt năm. Nhưng giờ thì đã không còn nữa, đường ai náy đi người đối thủ kia cũng như khói mà tan biến không biết tung tích. Chỉ có thể biết được rằng cậu ta đã theo cha dọn về London sống định cư ở đó, từ đó không còn gặp mặt nhau nữa. Anh vì quá bận rộn cho nên đến bây giờ cũng đã bỏ qua về sự tồn tại của cậu ta không còn quan tâm nữa. Giờ nhớ đến thì cũng đã là năm rồi, cũng không còn gì nữa.
Trịnh Khương Nghị đá cao một phát gãy đi khúc gỗ trên tay của một tên thủ hạ, thân thể nhanh nhẹn né tránh những nhát đao khác. Đánh rồi lại đỡ, nhu nhu cương cương thong thả. Không tới phút sau đã giải quyết xong hết tất cả những người kia. Dương Nhất Thành nhìn Trịnh Khương Nghị từng chút một đánh hạ những tên thuộc hạ của mình đến sống dở chết dở thì đã bắt đầu biết sợ thật sự, người gã run run lên cầm cập như ngừơi bị mắc bệnh. Thân vừa lui dần ra sau vừa lắc đầu, ánh mắt sợ hãi nhìn Trịnh Khương Nghị từ từ đi đến chổ của gã.
" Mày đừng qua đây, đừng qua đây... nếu không...nếu không..."Dương Nhất Thành sợ hãi nhìn xung quanh, thấy có một cái đao lớn của một tên thủ hạ nào đó bị đánh văng ra gần đó, gã nhanh tay chụp lấy chĩa thẳng về phía Trịnh Khương Nghị " Nếu không... tao sẽ giết chết mày "
Trịnh Khương Nghị khuôn mặt lạnh như băng không quan tâm đến những lời nói của Dương Nhất Thành, vẫn từ từ tiến về phía gã. Bước chân đều đều, gần tới thì bổng dưng một phát anh dùng lực đá phanh cái đao trên tay của gã quăng đi thật xa ghim vào vách tường. Dương Nhất Thành bị hành động bất ngờ đó doạ cho xuýt ngất, sợ đến co rúm người lại.
Trịnh Khương Nghị mắt sắc lạnh nhìn thấy cái máy quay vô tri vô giác gác trước giường thì lòng càng nỗi giận hơn, anh nghiến răng đá mạnh vào cái máy khiến cho nó vì lực quá mạnh chịu không nỗi mà vỡ toan ra rơi vụn xuống đất, Dương Nhất Thành nghe tiếng vỡ đồ càng thêm hoản hốt khúm núm hơn, gã hoản sợ nhìn Trịnh Khương Nghị đi đến trước mặt mình, mặt xanh ngắt môi tím tái đi, người mồ hôi tuôn như tắm.
" Đừng, đừng mà.... Aaaa.."
Dương Nhất Thành bị Trịnh Khương Nghị một tay xách lên cao, gã sợ sệt ôm cổ áo bị xách của mình. Bộ dạng bị xách như một con gà sắp chết, chật vật vô cùng. Trịnh Khương Nghị mặt giận dữ, răng va nghiến vào nhau gầm lên từng tiếng như sấm.
" Dương Nhất Thành, lúc trước tôi không đôi co bỏ qua cho ông không biết bao nhiêu là chuyện, bây giờ ông là dám lấy oán báo ơn trả lại cho tôi sao. Còn cả gan dám cấu kết cùng em họ Lục Vi Doanh của tôi bắt cóc vợ tôi, còn muốn làm nhục cô ấy. Dương Nhất Thành...." Trịnh Khương Nghị quát lớn đầy thù hận. " Tôi nhịn ông đủ lắm rồi, lần này tôi quyết không tha cho ông đâu. Một mình tôi cũng đủ để khiến cho ông chết không toàn thay, ân hận suốt đời rồi"
Anh tức giận đấm mạnh một cái vào bụng gã khiến cho gã đau đến muốn ói ra cả mật xanh mật vàng, anh dùng hết sức lực của mình đánh Dương Nhất Thành đến nhìn không ra dạng để hả mối thù. Anh đánh cho đến khi gã không thể chịu được nữa mà ngất đi thì mới dừng lại, câm phẫn đá thêm một cái vào bụng gã rồi mới nhanh chân chạy đến đỡ Tạ Yên Ninh ngất xỉu từ lâu vào lòng mình. Anh lo lắng nhẹ vỗ vào má cô:
"Yên Ninh, Yên Ninh... em không sao chứ đừng làm anh sợ. Yên Ninh ráng chịu một chút, anh giúp đưa em đến bệnh viện" Trịnh Khương Nghị không chậm trễ ôm Tạ Yên Ninh chạy ra khỏi khách sạn trước bao ánh mắt ngạc nhiên cùng tò mò của mọi người lên xe ngồi phóng đi thật nhanh.
Yên Ninh em không được có mệnh hệ gì, nếu không...
Trịnh Khương Nghị lòng lo âu vạn lần, chân đạp ga dùng tốc độ thật nhanh chạy đến bệnh viện.