Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất nhiên là có, sao có thể mặc kệ được? Nhất là hắn đã từng giết con trai độc nhất của một quan lớn, nghe nói là vừa khiến cho một phục vụ xinh đẹp nhảy từ trên tầng xuống, quay đầu lại liền gặp Tu la. Nhưng mà nghĩ lại.” Lục Văn Tinh cười nhạo “Loại biến thái cùng với tâm linh vặn vẹo như này thường là những người có chỉ số thông minh siêu việt. Những gì người khác phải học cả đời thì bọn họ chỉ cần mộttuần, phán quan kia lại là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Tiền thưởng truy nã hắn đã cao đến năm triệu đô la Mỹ, cũng đã thuê không ít lính đánh thuê nhưng cũng không ai tóm được góc áo của hắn.”
“Lại nói đến Lý Phỉ Tư sa lưới còn phải cảm ơn phán quan, những tên biến thái như bọn họ vốn khôngthể bắt tay với nhau nhưng không biết vì sao Lý Phỉ Tư chọc giận đối phương, bị mất một bàn tay, sau đó hắn phải đeo tay giả nhưng thao tác lại không thuần thục, cuối cùng lúc gây án thì bị cảnh sát bắt được.”
Cố Hàm Sương trầm mặc không nói.
Nhân lúc dừng đèn đỏ, Lục Văn Tinh quay sang nhìn cô “Hàm Sương, có chuyện gì thì em hãy nói ra, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, Lục Văn Tinh là một người đàn ông, không đến mức làm cho người phụ nữ của mình phải lo lắng sợ hãi một mình. Những chuyện khác không nói nhưng một mạng này anh vẫn có khả năng.”
Cố Hàm Sương ngẩng phắt đầu dậy, nhìn thấy sự nghiêm túc trong đáy mắt hắn nước mắt cuối cùng không nhịn được chảy ra, cô run rẩy mở miệng “Văn Tinh, buổi tối hôm đó là Vincent, hắn muốn lấy đôi mắt của em.”