Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẹ của đứa bé ở một bên oán giận “Sao anh lại mua cho con cái váy huỳnh quang, mặc vào không phải càng đen sao?”
Người đàn ông rất bất đắc dĩ “Đen như vậy thì trách tôi, gien của cô cũng có một nửa, sao cô không đẻ con ra giống với cô đi?”
Người phụ nữ cười nhạt “anh chưa nghe câu nhìn cái gì sẽ giống cái đấy sao? Nếu không phải tại anh mỗi ngày đều đi lại trước mặt tôi, làm cho tôi mỗi ngày đều phải nhìn thấy anh thì con tôi sinh ra sẽ giống anh sao, tôi cũng không thể lúc nào cũng soi gương được.”
Lục Văn Tinh “!!!...”
hắn tưởng tượng một chút hình ảnh mình mặc váy hoa, tết tóc, mặt nhất thời tái đi.
…
Cố Hàm Sương mặc quần áo chống phóng xạ, gọt xoài, thả vài hạt ô mai, lại đổ sữa chua vào. Nhìn đồng hồ, biết Lục Văn Tinh sắp về đến nhà.
Có lẽ là lần đầu tiên làm bố, mấy ngày nay hắn về nhà rất sớm, những việc có thể mang về nhà hắn đều mang về nhà làm, không nói gì cả, trông chừng cô giống như một con sói đang canh nhà.
Quả nhiên, cô vừa bê bát sữa chua hoa quả đến trước ti vi thì nghe thấy tiếng mở cửa.
cô đi ra đón hắn “Văn Tinh.”
Lục Văn Tinh nhìn đôi mắt phượng đang nhìn mình của cô, lấy tay che ánh mắt cô lại “Thời gian này em không nên nhìn anh.”
“?” mặt Cố Hàm Sương đầy dấu hỏi chấm “Có chuyện gì vậy?”
“Nhìn cái gì sẽ giống cái đó.” hắn giải thích “Là con trai thì không nói nhưng nếu là con gái thì vẫn nên giống em thì hơn, ngày mai anh sẽ dán hình em lên khắp tường, em không có việc gì thì nhìn nhiều hơn một chút.”