Editor: huyetsacthiensu
Trong khi cô đang nhóm lửa, chuẩn bị từng tờ từng tờ ném vào đống lửa lại phát hiện một tờ ban ngày đã bị cô xé bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Cùng lúc đó còn có thêm mấy dòng chữ.
“Chủ nhật, ngày tháng .
Bọn họ, bọn họ lại hại ta như vậy? Đinh Nhu cho ta mặc lễ phục cũ của Cố Mẫn. Lẽ nào như vậy khôngphải là làm mất mặt Cố gia sao?
Còn Cố Mẫn, không phải chỉ là biết chơi violin sao? Có gì tài giỏi mà phải đắc ý. Nếu không phải là mẹ cô ta không bao giờ chịu bỏ tiền ra cho ta đi học cái gì thì sao ta có thể kém hơn cô ta được chứ.
Còn luôn hỏi vì sao lần nào ta cũng chỉ đàn một bài, chẳng lẽ cô ta không biết vì sao sao? Sao cô ta không đi chết đi?”
Động tác của Cố Hàm Sương dừng lại. Bây giờ là mùng thắng , cách ngày tháng trong nhật ký ba ngày.
Mấy ngày nay Cố Mẫn và Đinh Nhu đều khẩn trương chuẩn bị vì tiệc rượu ba ngày sau ở Đỗ gia. Chuyện này vốn không có chuyện gì của cô ấy. Đinh Nhu có rất nhiều thủ đoạn để tách cô ra khỏi vòng tròn xã giao này.
cô cũng không để ý lắm, đã dưới Địa phủ một lần còn có gì không nhìn thấu nữa, chuyện có lợi thì mọi người đều là bạn bè, không có lời thì mọi người đểu ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhìn cách nói trong nhật ký có thể thấy cô ấy đến đó, không những có đến còn bị mẹ con Đinh Nhu tính kế.
trên nhật ký chậm rãi hiện lên câu nói sau cùng “Còn Lâm đại ca nữa, tại sao anh ấy lại dùng ánh mắt ấy nhìn ta? hắn thấy thất vọng với ta rồi sao?”
Lâm Trọng… cũng đi…
Cố Hàm Sương cụp mắt, tắt bật lửa, lẳng lặng trở về phòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Hàm Sương nhận được một cuộc điện thoại, lưu tên là Điềm Điềm.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói lanh lảnh vui vẻ, rủ cô đi dạo phố.
Trong nhật ký của nguyên chủ rất ít xuất hiện bạn bè. Thỉnh thoảng nhắc đến bọn họ vài câu thì cũng toàn nghi ngờ với phòng bị. Điềm Điềm là người duy nhất không bị viết đến, mặc dù cô ấy có xuất hiệnmột lần.
cô chỉ hơi trầm ngâm đã đồng ý. Đúng lúc ô có việc phải ra khỏi nhà, có người quen làm bạn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Cho dù đối phương là người hay ma cô cũng không sợ, lúc cô dạy ở kỹ phường gặp ma còn ít sao? Luôn có thủ đoạn đạt được mục đích của chính mình.
Điềm Điềm bỏ điện thoại xuống, quay sang hai người bạn cười cười “Hàm Sương nói muốn đến đây, chúng ta tập hợp ở quảng trường Tinh Huy đi.”
Thẩm Ngọc không hài lòng nói “không phải đã nói chúng ta cùng đi sao, cậu gọi cô ta làm gì? Tự chuốc lấy phiền phức.”
Thạch Bội Bội cũng cau mày “đúng vậy, nhất định sẽ lại nói về triết học đời người.”
Điềm Điềm cười cười “Nhiều người vui hơn mà, hơn nữa thật ra Hàm Sương là người tốt. cô ấy cũng không phải thường xuyên nói… Những câu nói kia chúng ta nghe một chút là được rồi.”
Thạch Bội Bội thở dài nói “Cậu thật là.” Nhìn ai cũng thấy họ là người tốt.
Cố Hàm Sương để chú Trương lái xe đưa đến chỗ hẹn. Từ xa đã nhìn thấy ba người con gái đang bê trà sữa uống.
Trong đó có một cô gái mặt tròn tròn hưng phấn vẫy tay với cô.
cô đi tới hỏi “Điềm Điềm?”
cô gái gật đầu, cười đưa cho cô một cốc “Café đen của c, ta còn đặc biệt dặn bọn họ không cho đường.”
Cố Hàm Sương cảm ơn rồi nhận lấy. Nhìn các cô ấy đều thỏa mãn cũng không nhịn được cắm ống hút, hút vào một hơi.
Chất lỏng đắng ngắt trôi xuống dạ dày, cô suýt chút nữa không nhịn được mà phun ra. không chút biến sắc mà nuốt xuống, cẩn thận nhìn nét mặt ba cô gái lại phát hiện vẻ mặt các cô ấy vẫn bình thường, cũng không lộ ra vẻ mặt cười trên nỗi đau khổ của người khác.
không phải cố ý đùa cợt cô.
Lại nghĩ đến những gì Điềm Điềm nói cũng đoán được là do nguyên chủ, không biết đây là cái sở thích không thể tưởng tượng gì đây.
cô không nói thẳng ra, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình mà còn phụ lòng tốt của người khác. Chỉ giả vờ uống café, cảm thấy thời gian cũng không sai biệt lắm thì nhân lúc không ai để ý thì ném vào thùng rác.
Bốn người vừa đi vừa nói chuyện, Cố Hàm Sương rất nhanh đã thăm dò được ba người họ, Điềm Điềm tính cách mềm mại và ngây thơ, vừa nhìn chính là một cô gái lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.
Thẩm Ngọc tính tình ngay thẳn, có sao nói vậy, nhưng cũng có chừng mực. Thạch Bội Bội có chút lòng dạ, nhưng không có ý xấu, là một cô gái có thể chơi cùng.
Các cô đi dạo từ cửa hàng đồ cao câp đến quầy mỹ phẩm, lại đến khu đồ ăn, ăn từ đầu này đến đầu kia của khu phố.
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến giờ Cố Hàm Sương vui vẻ như vậy.
Thẩm Ngọc và Thạch Bội Bội vốn đang lo lắng cô lai nói những lời cô bọn họ mất hứng nhưng khi đicùng nhau mới phát hiện vẫn là gương mặt đó nhưng tính cách lại như biến thành một người khác vậy.
không nhiều lời nhưng mỗi câu nói ra đều tao nhã, lịch sự lại hài hước.
Đây mới thật sự là Cố gia đại tiểu thư đúng chứ? Trời thương xót, trước đây bị mẹ kế của cô ấy chèn ép đến mức phát điên rồi.
Hai người không hẹn mà cùn nghĩ đến.
Chờ cơm nước no nê, Cố Hàm Sương cũng ăn no rồi, cô kể chuyện mình còn chưa có lễ phục cho bọn họ nghe.
“Tiệc rượu nhà họ Đỗ? Chúng tớ cũng muốn đi, tuần trước đã mua được lễ phục rồi, bây giờ vẫn còn thời gian, bọn tớ sẽ giúp cậu chọn một bộ.” Điềm Điềm mở miệng, lại dùng ánh mắt hỏi hai người kia, hai người họ cũng không có ý kiến gì.
Bọn họ trực tiếp dẫn Cố Hàm Sương đến cửa hàng bọn họ hay mua.
“Quần áo của mình chủ yếu là mua ở đây, các mẫu thiết kế của bọn họ đều rất tốt.”
Cố Hàm Sương ngước mắt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy lễ phục của thời đại này, có chút… khôngchấp nhận nổi.
không vì cái gi khác, chỉ là quá hở hang. cô đến nơi này đã hơn tám tháng, chính là cảm thấy quần áo ở đây rất kỳ quái, dù sao cũng cần che đậy kín kẽ chứ, nhưng những cái này…
Mặt cô đỏ lên, nói thế nào cũng không mặc thử bộ lễ phục mà ba người bọn họ chọn cho cô.
“Ai da, có gì mà phải xấu hổ chứ, tất cả mọi người đều mặc như này, sau này cậu lập gia đình cũng thường xuyên phải tham gia các bữa tiệc rượu, chẳng lẽ cậu sẽ ở nhà để chồng cậu đưa người phụ nữ khác đi sao.” Thẩm Ngọc cuống lên, bắt đầu nói không lựa lời.
Động tác của Cố Hàm Sương dừng lại. Để người tình của Lục Văn Tinh đi tham gia tiệc rượu sao? Vậy cônhất định sẽ trở thành trò cười của bọn họ, sợ là cách hạ đường (ý là từ vợ cả bị xếp xuống làm vợ hai ý ạ) cũng không xa nữa, làm sao cô có thể cho phép chuyện như thế xảy ra được chứ.
cô chần chừ trong chốc lát, cuối cùng vẫn cầm quần áo đi đến phòng thay đồ.
Điềm Điềm chọn một bộ váy đuôi cá mỏng.
Phần lớn da thịt lộ ra bên ngoài làm cho Cố Hàm Sương có chút quẫn bách.
Ánh mắt của ba người kia lại sáng bừng lên.
Chỉ thấy dưới ánh đèn, mỹ nhân uyển chuyển đứng đó, chiếc váy bó sát người làm nổi bật từng đường cong của người mặc, thanh cao thoát tục, người nhìn người thích.
“A!” Điềm Điềm che mặt “Xong rồi, xong rồi, tớ muốn cong rồi.”
Ngay cả nhân viên bán hàng cũng không nhịn được mà khen thật lòng “Chiếc váy này rất hợp với tiểu thư, cô mặc vào thật là đẹp.”
Cố Hàm Sương bỏ vạn mua cái váy này, lại mua thêm giày cùng túi xách phù hợp với chiếc váy.
Thấy thời gian không còn sớm ba người mới tiếc nuối gọi tài xế đến.
Cố Hàm Sương về đến nhà thấy tin nhắn Lục Văn Tinh gửi đến hỏi cô đang làm gì.
Trong lòng cô có chút vui mừng mơ hồ, không nhịn được mà chia sẻ những chuyện hôm nay mình trải qua.
Lục Văn Tinh cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được niềm vui của cô, không khỏi khẽ mỉm cười.
“Bữa tiệc của Đõ gia anh cũng đi, không biết có thể có vinh hạnh mời Cố tiểu thư là bạn gái đi cùng được không?”
Chuyện tiệc rượu Cố Hàm Sương nghe mấy người Điềm Điềm nói cũng tám chín phần mười, cô cười vui vẻ trả lời “Vô cùng tình nguyện.”
Cố Hàm Sương vẫn chờ Đinh Nhu mở miệng.
Quả nhiên, trước ngày diễn ra tiệc rượu một ngày bà ta cầm một cái hộp đến phòng Cố Hàm Sương.
“Tiệc rượu Đỗ gia tổ chức, bố con bảo ta dẫn con theo, đây là quần áo lúc ta và Cố Mẫn đi mua quần áo đã chọn cho con, con mặc thử xem.”
Cố Hàm Sương nhìn đối phương, đột nhiên nở một nụ cười. cô không biết Đinh Nhu ôm gì trong lòng.
Cho dù mẹ cô không thích mấy người vợ bé của bố cũng sẽ nuôi dưỡng tốt mấy người con của bọn họ. Chỉ sợ để cho các người họ xấu hổ mất mặt sẽ liên lụy đến thanh danh của chính mình.
Đinh Nhu không thể chờ được mà muốn nguyên thân mất mặt, thủ đoạn còn vụng về như vậy, làm cho bà ta phải gánh cái danh khắt khe với con riêng của chồng thì có gì tốt chứ?
Quả nhiên vợ bé vẫn chỉ là vợ bé, cho dù may mắn lên làm được vợ cả thì cũng vẫn là chó không thay đổi được thói quan ăn phân mà thôi.
Thủ đoạn của Nhạc di nương còn cao hơn bà ta.
“Để ở đấy đi.” cô hờ hững hất cằm.
Đinh Nhu như bị ma xui quỷ khiến mà đặt chiếc hộp lên trên bàn. Đến lúc đi ra cửa bà ta mới phản ứng được, Cố Hàm Sương này ra vẻ ta đây, rõ ràng là coi bà ta như người hầu mà sai khiến, sao bà ta lại nghe lời của nó mà để chiếc hộp lên trên bàn chứ!?
Lập tức cảm thấy tức giận, muốn quay trở lại phát giận nhưng lại không tìm được lý do, chỉ có thể oán hận rời đi. Nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau đó mới thoải mái một chút.
Bà ta thật sự ngu sao? không, mà là ngược lại, che giấu dưới vẻ bề ngoài dịu dàng vô hại chính là mộttrái tim tràn đầy tâm kế.
Cách mà bà ta đối xử với Cố Hàm Sương chính là từ chịu đựng đến dẫn dắt.
Người cũng là động vật, thuần phục con người cũng giống như thuần phục súc sinh, Cố Hàm Sương không nghe lời thì thỉnh thoảng và ta sẽ cho cô một gậy, làm cho cô sợ, chỉ có sợ mới có thể nghe lời.
Nguyên thân trong lòng tràn đầy oán hận nhưng không dám nói ra, không dám làm ra hành động gì, bà ta thật sự là thành công rồi.
Hơn nữa, lần này Lâm Trọng cũng đi, hắn đong đưa qua lại giữa hai người con gái, cho dù đồng ý qua lại với con gái bà ta thì thái độ cũng mờ ám không rõ. Nhưng nếu con gái bà ta một lòng treo cổ trênthân cây này thì bà ta sẽ giúp hắn có quyết định, để hắn triệt để cắt đứt ý nghĩ đối với Cố Hàm Sương.
Cố Hàm Sương cũng không nghĩ đến ở thời đại này cười kẻ bần hàn chứ không cười gái điếm. Danh tiếng không còn quan trọng như thời đại của cô.