Nghe câu nói đó, Thương Đào như vớ được vàng: "Giám đốc cũng lên tiếng rồi, cô mau đi đi"
"Không, là cô" - Vũ Hạo lạnh lùng đưa đôi mắt sắc bén nhìn sang Thương Đào. Cô ta bất giác rùng mình, liền đứng phốc dậy.
"Giám..."
Lâm Nhĩ Tích cong môi gian tà, thuật lại từng câu từng chữ: "Giám đốc cũng lên tiếng rồi, cô mau đi đi"
Thương Đào ức nghẹn trong lòng, nhưng không thể không nghe. Cô ta bước nhanh ra ngoài với khuôn mặt hậm hực chưa từng thấy.
Sau khi Thương Đào rời đi, Vũ Hạo trở lại dáng vẻ thoải mái, anh nhìn cô thích thú: "Làm đi"
"Làm gì?"
"Cởi áo ra, lau người cho tôi"
Lâm Nhĩ Tích nheo mắt, một tay cởi chiếc khăn cổ ném vào người anh: "Tự xử, bà không rảnh"
Vũ Hạo nhếch mép: "Cô ta khiến em không vui?"
"Anh định làm gì cô ta?" - Cô cười tà, chờ đợi điều thú vị.
Anh cười cười: "Khiến em không vui, nên chết mấy lần đây?"
Lâm Nhĩ Tích cười lớn, lại là giọng cười khiến người ta run sợ: "Tôi rất nhân từ, không tới mức phải chết đâu. Nhưng mà chuyện này ...tôi thích tự xử hơn" - Cô nói rồi móc ra cây súng bạc yêu thích, cẩn thận vuốt ve.
Có ai đó đang thầm ước được làm cây súng...
-----------
Sáng hôm sau, Sân bay quốc tế Lạc Thành.
Đôi nam nữ mỗi người kéo một cái vali cỡ lớn đi về phía cổng. Cô gái mang kính râm, ăn mặc cổ điển, dáng vẻ ôn nhu. Cô đẹp, đẹp một cách dịu dàng. Không ai khác, cô chính là con gái cưng của Dương Tử Quân - Dương Hoa Điền.
Người đàn ông bên cạnh mặc vest đen, đeo kính râm, chiều cao lí tưởng. Người ta gọi anh là An Doanh Hạ - con trai của Lý Lệ Quyên. Anh là một sát thủ chuyên nghiệp của Lâm Bang.
An Doanh Hạ vừa đi vừa móc điện thoại trong túi, bấm bấm mấy cái.
Ở Vũ Gia, Lâm Nhĩ Tích mang túi xách chuẩn bị đi làm, đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
"A lô?"
"Tiểu thư, bọn em đã hạ cánh an toàn"
Lâm Nhĩ Tích cười nham hiểm, tỏ vẻ hài lòng: "Về Lâm Bang trước đi, hôm nay chị cũng sẽ về"
"Rõ" - Nói rồi đầu dây bên kia cúp máy cái rụp.
Lâm Nhĩ Tích lại trở lại như cũ, bước xuống sảnh có Vũ Hạo đứng đợi để đến công ty như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vào trong xe, anh lập tức mở lời: "Hình như em lại có kế hoạch gì mới?"
Lâm Nhĩ Tích lười biếng ngã đầu tựa ghế: "Khi nào rảnh sẽ kể anh nghe. Hôm nay tôi muốn về Lâm Bang nên sẽ nghỉ một hôm"
Vũ Hạo giả ho một cái: "Khụ...nhân viên muốn nghỉ, đều phải nộp giấy phép..."
Lâm Nhĩ Tích ngồi thẳng dậy lườm anh.
"Nhưng vì em là vợ tôi nên được tha thứ"
Cô tặc lưỡi một cái, vì câu này nên sẽ tạm tha thứ cho anh.
----------
Lâm Bang, hoa viên trung tâm.
"Ba!" - Dương Hoa Điền vui vẻ chạy thật nhanh đến ôm lấy Dương Tử Quân, không gặp ba có mấy tuần, đã nhớ như vậy.
Dương Tử Quân đẩy đẩy: "Hoa Điền, con không còn là con nít nữa...", sau đó ông nhỏ giọng: "Kỳ Tích đang nhìn"
Dương Hoa Điền giật mình, nhìn thấy Lâm Kỳ Tích từ đâu đi lại. Cô trở lại dáng vẻ ôn nhu, bối rối đến mức đôi má ửng đỏ cả lên: "Kỳ Tích..."
Lâm Kỳ Tích nhìn thấy cô, chỉ nói một câu lịch sự như phép giao tiếp thông thường: "Hoa Điền, lâu quá không gặp em"
Sau đó anh quay sang người đàn ông phía sau Dương Hoa Điền, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: "Có thật là Hạ không vậy? năm trước, em chỉ cao từng này"
An Doanh Hạ cười cười: "Thấy sao? Đã đủ bảnh trai như anh chưa?"
"Chắc chắn Hạ phải hơn Kỳ Tích rồi" - Lâm Nhĩ Tích từ ngoài vào, bước thật nhanh đến chỗ mọi người. Cô đáp ngay đến trước mặt An Doanh Hạ.
"Chậc, đúng là chị không nhìn lầm người. Hạ càng lớn càng đẹp trai, nếu..." - Cô định nói gì, sau đó liền khựng lại. Một vết thương trong lòng như bị rách ra lần nữa.
Sau đó, An Doanh Hạ liền bẻ qua chủ đề khác để làm không khí bớt căng thẳng. Cả bọn cười nói rơm rả, chỉ duy nhất Lâm Long Đỉnh và Lâm Quang Tùng không thấy bóng dáng đâu.
-----------
Buổi trưa, ở phòng khách hoa viên phía Tây, Dương Hoa Điền ngồi rót trà đối diện với Lâm Kỳ Tích. Bây giờ trong phòng chỉ có hai người.
"Hoa Điền, em thật sự muốn kết hôn với anh?" - Lâm Kỳ Tích không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
Đáy mắt Dương Hoa Điền ánh lên vẻ buồn man mác: "Phải..."
Lâm Kỳ Tích thở dài: "Nếu là bị ép buộc, anh sẽ giúp em không cần phải kết hôn"
"Không...là chính em muốn kết hôn"
Nghe câu đó xong, tâm trạng của Lâm Kỳ Tích còn tệ hơn lúc nãy: "Hoa Điền, em biết rõ trong lòng anh đã có người khác..."
Dương Hoa Điền mỉm cười, trong lòng lại như đổ mưa rào: "Em chờ anh năm rồi, có thêm mấy năm nữa, hay mấy mươi năm nữa cũng không sao..."