Sáng hôm sau, Hạ Vi Vi bịt kín mít như minh tinh đi vào con hẻm nhỏ tìm nhà nhân viên nữ.
Nhìn thấy cô ta, Hạ Vi Vi tức giận quát lớn: "Tại sao cô ăn cắp được dự án kinh doanh lại giấu cho riêng mình mà không giao ra?"
Nhân viên nữ bình tĩnh đáp lời: "Vũ phu nhân, ai nói với bà là tôi lấy được dự án kinh doanh?"
"Hừ, tối qua Vũ Hạo và Hà Nhĩ Tích cãi nhau om sòm chuyện mất bản dự án. Cô còn định qua mặt tôi ư?"
Nhân viên nữ cười khinh: "Phải, đúng là tôi lấy được. Nhưng mà triệu chỉ là số tiền để tôi ăn cắp bản dự án, còn giao cho bà e là phải thêm rồi"
Hạ Vi Vi sôi máu: "Cô...Cô nghĩ tôi không có cách bắt cô ói ra?"
"Vũ phu nhân, tôi đã không còn gì để mất nữa. Nếu bà giết tôi thì bà sẽ không bao giờ biết được bản dự án ở đâu"
Hạ Vi Vi tức giận đến mặt tái đi, nhưng đành nhẫn nhịn: " triệu nữa, đã đủ chưa?"
"Ok" - Nói rồi nhân viên nữ lấy trong túi một xấp tài liệu đưa cho Hạ Vi Vi.
Bà ta không nói không rằng, mừng rỡ lấy đi. Lần này có thể mang bản dự án của Vũ Hạo bán cho công ty đối địch, làm hắn cả đời cũng không ngóc đầu lên được.
Sau khi Hạ Vi Vi rời đi, Vũ Hạo từ sau nhà bước ra, trên tay anh cầm một vật nho nhỏ như máy ghi âm.
Anh định rời đi, nhân viên nữ đã quỳ xuống van xin: "Giám đốc, tôi đã lấy công chuộc tội, xin hãy cho tôi một con đường sống"
Vũ Hạo khựng lại. Tội bỏ thuốc Tiểu Tích Tích của anh, chết thật chẳng ngoa. Nhưng trước đó cô đã có nói: "Hạo, chúng ta đã mất mẹ. Đừng để một bà mẹ khác phải mất con"...
"Án tù là nhẹ nhất cho cô. Mẹ của cô sẽ có người chăm sóc" - Nói rồi anh lạnh lùng bước đi. Lại nghĩ đến Lâm Nhĩ Tích, đúng là vợ yêu nhân từ đức độ của anh ~
-----------
Buổi tối, ở đại sảnh nhà họ Vũ.
Lâm Nhĩ Tích cười trìu mến: "Nếu mọi người đã có mặt ở đây, chúng ta cũng nên vào chủ đề chính thôi". Nói rồi cô nhấn nút trên máy ghi âm, trong đó phát lên giọng Hạ Vi Vi và cô nhân viên nữ.
Vũ Ngưng sôi máu, đứng dậy đưa tay tát Hạ Vi Vi một cái thật mạnh khiến bà ta ngã nhàu xuống đất.
"Bà biết bản dự án đó quan trọng với công ty thế nào không? Bà định đập đổ công sức của tổ tiên nhà họ Vũ bao đời xây dựng à?"
Hạ Vi Vi ôm mặt, rơm rớm nước mắt. Vũ Phương Nghi xót xa đỡ bà ta ngồi dậy.
"Mình à, tôi...không biết...tôi không biết dự án kinh doanh đó quan trọng như vậy, xin mình hãy tha thứ cho tôi" - Bà ta vừa nói vừa bò lại phía chân Vũ Ngưng, định ôm lấy nhưng lại bị ông đá một cái đến ngã nhàu.
"Tiện nhân! Bà nghĩ mình sinh được Vũ Hưng và Phương Nghi, liền cho mình là phượng hoàng tự tung tự tác. Để tôi nhắc cho bà nhớ, Vũ Hạo là con của Liễu Y, vợ cả của tôi! Bà...chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ"
Vũ Ngưng thở một hơi cho bớt giận rồi lạnh lùng ra lệnh: "Đưa bà ta đến đồn cảnh sát, bỏ tù " - Nói rồi ông một mạch bỏ lên phòng.
"Rõ"
Vũ Phương Nghi vừa khóc vừa chạy theo: "Ba, hãy tha lỗi cho mẹ đi mà! Ba ơi..."
Dưới đại sảnh, bà nội nhìn Hạ Vi Vi bằng nửa con mắt.
"Hạ Vi Vi, để tôi nhắc cho cô nhớ. Cô có thể trở thành vợ bé của con trai tôi là nhờ tự động trèo lên giường nó để có thai, vì vậy nên biết thân biết phận. Lần này xem như là cô gieo gió gặp bão"
Hạ Vi Vi cắn răng chịu đựng, không nói lời nào. Đúng vậy, bà ta chính là thủ đoạn như vậy mới có thể làm vợ bé. Cũng là dùng thủ đoạn mới có thể lên chức phu nhân.
Hai người vệ sĩ lôi bà đi, Hạ Vi Vi ráng ngước mặt nhìn về phía Vũ Hưng. Khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh như vậy.
Trước đây, rõ ràng Vũ Hưng là một người con hiếu thảo. Nhưng từ khi Hạ Vi Vi lên chức phu nhân, anh đối xử với bà như một người xa lạ. Thật sự không biết điều gì đã khiến Vũ Hưng đổi thay như vậy.
Nhìn Hạ Vi Vi bị lôi đi, Lâm Nhĩ Tích cười thầm trong lòng. Đột nhiên Vũ Hạo đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ghé đầu hỏi nhỏ: "Tiểu Tích Tích của tôi đã thấy vui chưa?"
Cô cũng thì thầm ngược lại: "Cũng tạm. Đối tác làm việc không tệ chút nào"
Nói thì nói vậy, chứ cô thừa biết sớm muộn gì Hạ Vi Vi cũng tìm được đường ra.
Nhìn hai người tình tình tứ tứ, bà nội vui vẻ mỉm cười. Xem ra cái thân già này sắp có cháu cố để bồng rồi.