Sáng hôm sau, trùng ngay cuối tuần, Vũ Hạo nằng nặc đòi mang Lâm Nhĩ Tích đi mua sắm. Để anh nguôi cơn giận hôm qua, cô cũng đành gật đầu đồng ý.
Đàn ông khi ghen là đáng sợ nhất trên đời, Vũ Hạo khi ghen còn đáng sợ hơn gấp bội.
--------
Lâm Nhĩ Tích mặc bộ váy hồng phấn dài đến gối trông vô cùng nhu mì, đứng đợi Vũ Hạo ở trước sân. Ngay lập tức, anh lái chiếc Lamborghini mui trần đời mới màu đỏ tươi từ gara đến chắn trước mặt cô.
"Vũ thiếu phu nhân, mời lên xe"
Lâm Nhĩ Tích cười cười: "OK"
Sau khi lên xe, Vũ Hạo vừa lái vừa nghiêng đầu: "Thấy chiếc này thế nào?"
"Cũng đẹp, nhưng nếu là màu tím sẽ đẹp hơn"
Anh thở dài: "Haizz, dòng này không có màu tím. Được, ngày mai tôi sẽ cho người sơn lại"
Lâm Nhĩ Tích giật mình: "Sơn lại? Anh biết giá thành của nó bao nhiêu không? Nói sơn là sơn?"
Vũ Hạo cười gian: "Giá cao bao nhiêu cũng không đáng bằng niềm vui của em"
Lâm Nhĩ Tích lườm lườm người bên cạnh. Tên này suốt ngày chỉ biết gạ gẫm cô thôi. Nhưng mà nghe cũng...thích thật!
----------
Chiếc Lamborghini đỏ tươi dừng ở bãi đổ xe của trung tâm mua sắm Hoa Quốc. Cái tên nói lên tất cả, đây chính là trung tâm mua sắm lớn nhất nước này, nơi chỉ có người rất giàu và cực kì giàu mới dám đến.
Vũ Hạo ga lăng mở cửa xe cho Lâm Nhĩ Tích, còn chìa tay đón lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm lấy thật chặt như chẳng bao giờ muốn buông ra.
"Em thấy hài lòng không? Nếu không hài lòng, lần sau tôi cho người trải thảm đỏ lót đường cho em đi" - Ai đó ngọt ngào thì thầm vào tai Lâm Nhĩ Tích.
Cô cười gian: "Không cần thảm đỏ, chỉ cần mỗi tối có người ngoan ngoãn xuống sofa ngủ là được"
Cánh tay ai đó siết chặt eo cô hơn: "Cái này thì không được. Tiểu Tích Tích nếu không ngoan sẽ bị ăn thịt đó"
"Vậy tôi sẽ giết chết anh"
"Chết dưới tay em là điều hạnh phúc nhất"
Lâm Nhĩ Tích: "..."
[ Đường đường là siêu sát thủ của Lâm Bang, giờ thì hay rồi. Người thì không có sẵn để giết, muốn dọa giết người, cũng không ai sợ. Không ngờ Lâm Nhĩ Tích tôi lại có ngày thảm như vậy. Tất cả đều do tên này mà ra! ]
----------
Sau khi vào trong trung tâm mua sắm, Lâm Nhĩ Tích hậm hực, đụng gì mua hết cho bỏ ghét. Lần này cho Vũ Hạo trả tiền đến nghèo luôn!
Cô bước tới quầy nào là đều giơ cao tay vẫy vẫy: "Lấy hết, lấy hết", sau đó lại nhanh như con sóc lướt sang gian hàng khác. Cô mua nhanh đến nỗi còn không để ý mình mua gì.
"Lấy hết, lấy hết cho tôi!" - Lại là câu lệnh quen thuộc đó, nhưng lần này không như mấy lần trước. Mấy cô nhân viên ở quầy hàng tròn xoe mắt nhìn Lâm Nhĩ Tích khiến cô cau mày thắc mắc, còn chưa kịp ngộ ra điều gì thì Vũ Hạo đã từ đằng sau đến choàng một tay ôm chặt lấy eo cô.
Anh cúi thấp đầu xuống một chút, giọng trêu chọc: "Thì ra Tiểu Tích Tích lại thích những thứ này như vậy. Vậy tối nay tôi không thể để em thất vọng rồi ~"
Lâm Nhĩ Tích khó hiểu nhìn anh, rồi lại quay sang mấy món hàng được bày ở quầy. Cô giật hết cả mình: [Trời ơi, sao mình có thể đòi mua mấy thứ này được chứ?]
Bộ đồ nghề "trò chơi tình ái", thuốc "viên mãn đêm xuân", bộ trang phục thỏ con, mèo tinh,...
Vũ Hạo cười gian: "Các cô nghe thấy không? Cô ấy kêu lấy hết. Mau gói lại rồi gửi đến nhà họ Vũ"
Nghe nói, mấy cô nhân viên lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng gom hết hàng trên quầy.
Lâm Nhĩ Tích đổ mồ hôi: "Thật ra..."
Vũ Hạo chặn họng cô lại: "Thật ra em còn muốn mua nữa đúng không? Chúng ta đi thôi nào vợ yêu ~" - Nói rồi anh ôm chặt eo, ép cô phải đi theo anh đến quầy tiếp theo.
Nội tâm Lâm Nhĩ Tích gào thét trong tuyệt vọng. Đúng là không có cái ngu nào như cái ngu nào...
----------
Vũ Hạo nắm chặt bàn tay Lâm Nhĩ Tích, lôi cô đến cửa hiệu trang sức Happy Winston - hãng trang sức nổi tiếng xa xỉ nhất thế giới.
Anh dừng lại ở quầy hàng, một tay cho vào túi, một tay vẫn nắm chặt không buông bàn tay nhỏ kia.
"Lấy cho tôi xem các loại nhẫn đắt tiền và đẹp nhất ở đây"
Nhân viên nữ gật đầu, lôi ra một khay nhẫn kim cương sáng chói cả mắt. Vũ Hạo đưa mắt nhìn sơ một lần, hàng mày của anh đã cau chặt lại.
Những chiếc nhẫn ở đây đúng là đều rất đẹp, đẹp tinh tế, nhưng anh thấy sao mà tầm thường quá, không có gì nổi bật cả.
Anh quay đầu hỏi cô: "Em có thấy thích chiếc nào không?"
Lâm Nhĩ Tích lắc đầu, nói với cô nhân viên: "Cô có chiếc nhẫn nào khoảng dưới triệu thôi không?"
Nhân viên nữ gật đầu, cất khay nhẫn lúc nãy đi và lấy ra một khay khác ít tinh tế hơn nhiều.
"Chúng tôi là hãng trang sức lớn, loại dưới triệu chỉ có từng này"
Lâm Nhĩ Tích gật nhẹ đầu, nhìn sơ qua một lần rồi chỉ ngón tay vào chiếc nhẫn trơn: "Tôi muốn thử chiếc này"
Nhân viên nữ tháo nhẫn ra định đeo cho cô, Vũ Hạo đã giành lấy: "Để tôi, tôi sẽ đeo cho cô ấy"
Nói rồi anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Chiếc nhẫn đơn sơ không đính lấy một hạt kim cương, không dày không mỏng, cũng không xa xỉ như những chiếc khác.
Sau khi đeo xong, anh cầm bàn tay của cô lên hôn nhẹ một cái: "Rất hợp với em"
Lúc thanh toán, anh lại móc trong túi một chiếc thẻ màu bạc như thẻ đời cũ, không phải thẻ đen anh hay dùng.
Sau khi ra ngoài, Lâm Nhĩ Tích chưa kịp hỏi, đã bị Vũ Hạo hỏi trước: "Sao lúc nãy em không chọn chiếc đắt tiền nhất?"
Cô cười cười xoay xoay chiếc nhẫn. Dưới nắng chiều, nụ cười nhẹ đó càng khiến tim ai đó thêm xao xuyến.
"Chiếc đắt nhất không hẳn là chiếc đẹp nhất. Ngày thường tôi luôn tự mua cho mình những thứ vô cùng xa xỉ, nhưng chưa từng mua nhẫn. Nhẫn đối với tôi có ý nghĩa rất đặt biệt.
Đây là lần đầu tôi đeo nhẫn, cũng là lần đầu có người mua nhẫn cho tôi nên muốn làm gì đó thật khác biệt thôi"
Sau đó cô nói tiếp: "Nhưng mà dù sao cũng là một chiếc nhẫn bình thường thôi, không cần bận tâm quá nhiều"
Vũ Hạo ho giả một cái để giọng trong hơn, sau đó rón rén đưa bàn tay nắm chặt lấy tay Lâm Nhĩ Tích.
"Em nói sai rồi, chiếc nhẫn này không bình thường chút nào. Đây là lần đầu tiên tôi mua nhẫn cho một người con gái, số tiền mua nhẫn là tiền lương đầu tiên trong đời tôi chính tay kiếm được.
Tôi cất giữ số tiền này rất lâu, chỉ chờ này dùng nó để mua nhẫn đính hôn cho người con gái tôi yêu. Tiểu Tích Tích, chúng ta trên danh nghĩa đã là vợ chồng, nhưng một tờ giấy đăng kí còn chưa có.
Đợi cuộc chiếc gia tộc kết thúc, tôi sẽ chính thức dùng kiệu lớn người rước em từ Lâm Bang về nhà họ Vũ" - Nói rồi anh lại một lần nữa hôn lên tay cô một nụ hôn ấm nóng.
Lâm Nhĩ Tích ngại ngùng đứng im thin thít, nắng chiều làm đôi má cô thêm ửng đỏ.
"Anh...là đang tỏ tình sao?"
--------
Gió chiều lồng lộng, hoàng hôn rực rỡ. Giữa sân này có hai người yêu nhau...