Sáng hôm sau, Lâm Nhĩ Tích tức tốc trở về Lâm Bang.
Thay vì đợi Lâm Long Đỉnh cho phép gặp mặt, Lâm Nhĩ Tích xông thẳng vào phòng của ông. Cô không đợi được, cô muốn vạch mặt Phiến Tuyết Sương trước khi cô ta kịp đưa chân vào nhà họ Lâm.
Lâm Nhĩ Tích mở toang cửa phòng: "Ba!"
Ngay sau đó, cô giật thót mình đến mức phải đưa một tay che miệng. Đập vào mắt cô là một cảnh tượng mà trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Lâm Long Đỉnh đang...thổ huyết!
Ông ho khù khụ khiến máu càng tuôn ra nhiều hơn. Ngước đầu nhìn thấy cô, ông cố kìm cơn bệnh lại, miệng lấp bấp: "Nhĩ...Tích..."
"Dương sư phụ, Hoa Điền, gọi mấy người đó đến cho tôi!" - Lâm Nhĩ Tích nói vọng ra bên ngoài, sau đó liền lập tức đỡ Lâm Long Đỉnh lên giường.
----------
Khoảng tiếng sau, nhờ Dương Hoa Điền săn sóc mà Lâm Long Đỉnh cũng tỉnh hẳn.
Ông mệt mỏi tựa lưng vào tường: "Nhĩ Tích, con về sao không báo với ta một tiếng?"
Lâm Nhĩ Tích rơm rớm nước mắt: "Nếu con báo trước, có thể biết được ba bị như thế này sao?"
Cô quay sang Dương Hoa Điền: "Cả cậu cũng giấu mình..."
"Không phải lỗi của Hoa Điền, là ta không cho nó nói"
"Tại sao ba lại làm vậy? Giấu bọn con thì có ít gì chứ?"
Lâm Long Đỉnh quay sang Dương Hoa Điền: "Hoa Điền, bây giờ ta muốn nói chuyện riêng với Nhĩ Tích"
Dương Hoa Điền gật đầu rồi nhanh chóng lui ra, căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người.
"Nếu con đã lỡ biết ta mắc bệnh nan y, thì đành để con biết hết mọi chuyện. Ta phát hiện mình bị bệnh cũng hơn nửa năm, nhưng lúc đó đã quá trễ để chữa trị, chỉ có thể uống thuốc cầm cự. Nhưng mà càng ngày sức khỏe của ta càng yếu hơn. Ta nghĩ mình không còn đủ khả năng bày mưu tính kế, lo hết mọi chuyện trên dưới Lâm Bang"
Lâm Nhĩ Tích nghẹn ngào: "Vì vậy nên nhiệm vụ lấy mảnh ghép bản đồ, ba cho con tự quyền quyết định không hẳn vì muốn con tự chôn sống nhà họ Hà, mà là vì ba không còn đủ sức?"
"Phải..."
"Còn nữa, chuyện thừa kế và di chúc ta đều đã viết xong. Về tài sản, một nửa ta để cho Quang Tùng, nửa còn lại chia đều cho con và Kỳ Tích mỗi người một phần...
Còn chức bang chủ, sẽ để Kỳ Tích kế nhiệm"
Lâm Nhĩ Tích trố mắt nhìn Lâm Long Đỉnh. Sao ông lại làm như vậy? Nói thế nào thì cô và Kỳ Tích đều là con nuôi, chỉ có Lâm Quang Tùng mới là con ruột. Chức bang chủ truyền cho Lâm Kỳ Tích chắc chắn sẽ khiến Lâm Quang Tùng và nhiều người bất mãn.
"Ba, dù sao Quang Tùng mới là con ruột của ba"
Lâm Long Đỉnh lắc đầu: "Dù là con ruột, nhưng không có tài cũng không có đức thì cũng là đồ bỏ. Ba cần một người vừa có tài vừa có đức, vừa giỏi mưu trí và tính toán như Kỳ Tích, thằng bé nhất định sẽ làm Lâm Bang phát triển hơn nữa, đá Hoắc Bang ra khỏi vòng chiến.
Còn Quang Tùng, quyền lực không thể để nó nắm trong tay. Ba chỉ có thể bù đắp cho nó bằng một nửa tài sản của ba, đủ cho nó sống ba đời chưa hết"
Sau đó ông quay sang Lâm Nhĩ Tích, vẻ mặt buồn buồn: "Xin lỗi Nhĩ Tích, nếu Quang Tùng có đủ khả năng đảm nhận chức bang chủ thì một nửa tài sản của ba là thuộc về con mới phải"
Lâm Nhĩ Tích lại một lần nữa bất ngờ. Cô biết Lâm Long Đỉnh rất thương yêu cô, nhưng không ngờ là thương yêu nhiều đến như vậy. Cô không phải là con ruột như Lâm Quang Tùng, cũng không tài giỏi như Lâm Kỳ Tích, vậy mà cái gì ông cũng nghĩ cho cô đầu tiên.
"Nhưng mà dã tâm con người là thứ không thể đong đếm được. Đến khi Kỳ Tích lên làm bang chủ, ba sợ Quang Tùng sẽ bị mặt tối của mình làm thay đổi lương tri..."
"Ba..." - Cô định nói gì nhưng bị Lâm Long Đỉnh cắt ngang, ông móc trong ngăn kéo cạnh giường thứ gì rồi dúi vào tay cô.
"Đây là lá bùa hộ mệnh cuối cùng của Lâm Bang, ba giao nó lại cho con. Nếu Lâm Bang thật sự bị hủy hoại, con sẽ có cách cứu sống nơi này"
Lâm Nhĩ Tích rơi lệ, bậm môi nhận lấy vật đó. Nói đi nói lại, người Lâm Long Đỉnh coi trọng và thương yêu nhất vẫn chính là cô.
Cô đưa một tay lau nước mắt, rồi lại kể cho Lâm Long Đỉnh nghe về chuyện của Phiến Tuyết Sương. Sau đó, Lâm Nhĩ Tích lại bất ngờ lần khi biết Lâm Long Đỉnh vốn đã nắm rõ mọi chuyện, chỉ là sợ cô sẽ làm càng mà không giữ được mình nên mới giấu nó đi.
"Nhĩ Tích, chúng ta phải biết tương kế tựu kế..."
"Còn nữa, ba có vài chuyện muốn nhờ con làm"
------------
Buổi trưa, Lâm Nhĩ Tích ngồi trong phòng khách của gian nhà phía Tây uống trà cùng Dương Hoa Điền.
Cô mở lời trước: "Dạo này chuyện tình cảm của cậu và Kỳ Tích sao rồi?"
Dương Hoa Điền vừa rót trà vừa cười nhẹ, giấu đi nỗi buồn bên trong: "Thì vẫn vậy, rất tốt"
Đột nhiên khuôn mặt Lâm Nhĩ Tích trở nên nghiêm nghị: "Có thật sự tốt không? Hay cần nhờ mình ra tay?"
"Nhĩ Tích à, tình cảm là phải tự nhiên phát sinh, đâu thể nhờ đến bàn tay ma thuật của cậu được chứ" - Dương Hoa Điền khéo léo từ chối.
Lâm Nhĩ Tích khẽ lắc đầu, cái con người này cứ như vậy nên mới không thể lấy lòng Lâm Kỳ Tích đây mà. May cho Dương Hoa Điềnlà còn cô đây làm bạn thân.
Thôi được, cho thì làm, không cho thì làm. Lâm Nhĩ Tích này một khi muốn làm thì đừng hòng ai cản được!